Trần Nhất Thiên lặp lại một câu bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Tôi nói là chị đi đi, Vu Kiều giao cho chúng tôi."
Vu Hương lúc đầu đang ngồi, nghe vậy, lặng lẽ đứng dậy.
Chị nhìn về phía Trần Nhất Thiên đang cúi đầu ngồi trên giường. Tóc của anh đã hơi dài, che khuất đi đôi mắt, từ góc nhìn của Vu Hương, chỉ có thể nhìn thấy đầu mũi của anh, mái tóc dài quá tai, người cao chân dài, đã là một cậu thiếu niên rồi.
Nước mắt của Vu Hương chảy không tiếng động, như tấm rèm cửa bị kéo mất sợi dây buộc, chảy thành một dòng dài...
Cuộc trò chuyện coi như kết thúc.
Trước khi Vu Hương đi, chị nói với Trần Nhất Thiên, số tiền chị mang về, một phần đã nộp tiền viện phí cho Vu Kiều sau khi chuyển viện, còn lại hơn ba ngàn tệ, chị đã đưa hết cho bà. Nhưng trước khi Vu Kiều chuyển viện, nhà họ Trần đã phải trả một khoản tiền thuốc men, tạm thời chị không thể trả.
Trần Nhất Thiên hỏi: "Thuê luật sư cũng cần tiền, chị còn không?"
Vu Hương đáp rằng chị sẽ về nhà tìm cách.
———
Tháng Chạp ở Đông Bắc, dậy sớm chẳng khác nào tra tấn.
Bóng đêm đặc quánh, không thể phân tán, Vu Kiều vẫn còn ngủ say, giống như bị nhiệt độ thấp vào lúc rạng sáng tháng Chạp đóng băng tâm trí vậy.
Vu Hương sắp sửa ra khỏi cửa, tận dụng ánh sáng từ bên ngoài, nhẹ nhàng bóp tay Vu Kiều.
Mu bàn tay cô bé có một mảng bầm tím, trên đó chi chít những vết kim châm màu nâu, tím, dưới ánh đèn mờ ảo, cũng hiện lên một màu hỗn độn.
Bàn tay Vu Kiều, là loại cảm giác mềm mại, không giống lần chia tay trước.
Một mặt là do thức ăn của bà Trần, mặt khác là do việc tiêm một lượng lớn thuốc corticoid mỗi ngày trong thời gian trước.
Câu chuyện này xảy ra cách đây 20 năm, lúc đó chưa có kim luồn.
Một đôi mẹ con lưu lạc, chia tay nhau trong đêm đông.
Vu Hương vừa khởi hành, liền lo lắng về những chuyện sắp phải đối mặt, dù vợ chồng chị ở phương Nam làm ăn đã mười mấy năm, nhưng tình hình mấy năm gần đây, thực sự không mấy khả quan.
Không có tiền thì đi đâu cũng khó, thuê luật sư mới là chuyện quan trọng.
Tiền luật sư lấy ở đâu ra?
Vu Hương cho dù có tài giỏi đến đâu, núi cao đường xa, tương lai quá đổi mịt mờ.
Chị lục tìm trong lớp lót của chiếc túi đeo vai của mình, phát hiện ra số tiền mình để lại cho bà Trần.
Đủ cả, không thiếu một đồng.
———
Cô Tiết, chủ nhiệm lớp 5-2, quả thực là tận tâm trách nhiệm.
Cô ấy gọi điện thoại, hỏi thăm Vu Kiều, rồi nói với Trần Nhất Thiên rằng, kỳ thi cuối kỳ sẽ diễn ra vào tuần này.
Trần Nhất Thiên hỏi ý kiến của Vu Kiều, hỏi cô bé có muốn tham gia kỳ thi cuối kỳ hay không.
Mấy ngày sau khi Vu Hương đi, Vu Kiều tìm cơ hội, hỏi Trần Nhất Thiên một câu: "Tại sao em lại xuất viện?"
Trần Nhất Thiên vòng vo phản vấn: "Em còn nghiện nằm viện à?"
Vu Kiều tiếp tục hỏi sâu hơn: "Bác sĩ kia nói với mọi người là em không chữa được đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!