Chương 2: Máu và nước mắt đau thương - 2

Nói rồi, bà lách mình đi vào bếp, rửa sạch hành lá, sau đó rửa tay rồi trở ra, nắm lấy tay Vu Hương đi đến căn phòng đối diện.

"Tiểu Thiên gọi qua bên đó nên bà mới biết."

Phòng đối diện có kích thước tương đương với phòng của Trần Nhất Thiên. Có một chiếc giường đôi, trên giường được phủ một tấm ga in hoa màu xanh nhạt, mền được gấp thành dải dài và đặt dọc theo bức tường. Bên cạnh đặt một chiếc TV, giữa phòng bày biện một cái bàn tròn, chân bàn là kim loại có hình chữ X, có thể gấp lại.

Bà kéo Vu Hương ngồi vào bàn tròn, vuốt ve trán chị, nói: "Vu Hương, con ốm đi."

Vu Hương không trả lời, hốc mắt hơi cay.

Vu Kiều im lặng ngồi bên cạnh mẹ mình, bà nâng tay cô bé lên, nắm chặt.

Nắng mùa hè rất gắt, da trên mu bàn tay của cô bé cũng bị rám nắng đi, không được mịn màng.

"Con bé là con gái của con. Tên là Vu Kiều."

"Con bao nhiêu tuổi rồi?"

"Con mười một tuổi." Vu Kiều theo bản năng thấy gần gũi với bà.

"Hài..." Từ này của bà anh Tiểu Thiên là một từ cảm thán, ý là "Chậc", "Than ôi", "Trời ơi", giống với phương ngữ Đông Bắc.

Tối hôm đó bà Trần xuống bếp nấu vài món, chẳng phải bào ngư vi cá này nọ, nhưng bốn người đều ăn rất ngon lành.  Mấy món này đều là món thường ngày hay ăn, nhưng Vu Kiều ăn đồ ăn do Vu Hương nấu rồi, nếu cùng dùng các nguyên liệu và phương pháp nấu ăn, đem so sánh với đồ ăn do bà Trần nấu thì mấy món của Vu Hương thật sự kém xa.

Buổi tối Vu Hương và Vu Kiều ngủ trong phòng ngủ thứ ba, phòng này gần phòng tắm và cạnh phòng của bà Trần, hướng về phía Bắc, lớn nhất trong ba phòng.

Ga trải giường có mùi giặt ủi, cũng không khó chịu. Vu Hương để Vu Kiều ngủ bên trong, chị ngủ bên rìa giường, tay nhẹ nhàng cầm cổ tay con gái.

Trong lòng Vu Hương ngổn ngang rối bời, nhưng Vu Kiều thì lại không hề hay biết gì.

Sáng hôm sau, Vu Kiều thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Vu Hương và bà Trần đang ở trong bếp, mùi thơm xào nấu loáng thoáng bay ra. Vu Kiều đi đến cửa phòng vệ sinh, thấy bà Trần dùng sạn lật đồ ăn trong chảo, đang nói gì đó. Vu Hương thì đang cầm một cái thau nhôm nhỏ, đôi đũa trong tay khuấy đều những thứ trong thau, nhìn thấy Vu Kiều, chị dùng cùi chỏ đụng nhẹ bà một cái, rồi xoay người đặt thau nhôm nhỏ xuống, thuận tay nhào bột.

Bà quay lại mỉm cười: "Kiều Kiều dậy rồi? Đi rửa mặt đi con, món này phải ăn lúc nóng mới ngon."

Vu Kiều chào bà rồi vào phòng vệ sinh.

Lúc này, có tiếng mở cửa, theo sau là tiếng đổi giày, tiếng bước chân càng lúc càng gần, có người đứng ở trước cửa phòng vệ sinh.

Vu Kiều đang tiểu, biết rằng bên ngoài không thể nghe thấy tiếng đi tiểu bên trong, nhưng cô bé vẫn cố chịu đựng, không dám tiểu ra.

Vu Hương đang xoay lưng lại nhào bột trong thau. Trần Nhất Thiên nhìn vào bóng lưng của chị, tay theo thói quen mở cửa nhà vệ sinh ra. Lại nghe bà mình nói: "Kiều Kiều đang ở bên trong."

Vu Hương cũng nói: "Cả người cậu đều là mồ hôi!"

Trần Nhất Thiên vừa chạy bộ về.

——

Bữa sáng là món mà Vu Kiều chưa ăn bao giờ.

Nhiều năm sau, Vu Kiều lớn lên, đã đến nhiều nơi, sống trong nhiều ngôi nhà, ăn nhiều món ăn, rơi nhiều nước mắt, trải qua nhiều mối tình mơ hồ. Nhưng khu dân cư ở Thẩm Bắc này, căn hộ ba phòng ngủ không có phòng khách với cách bày trí khác thường này, những món ăn ít ỏi này, cơn mưa mùa hè này... tất cả đều trở thành những thước phim rõ ràng, khắc sâu trong tâm trí cô.

Bữa sáng là bánh trứng. Khuấy trứng, bột và nước, thêm muối và hành lá cắt nhỏ, chiên trên lửa nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Vu Kiều được ăn. Cách làm và nguyên liệu cũng không có gì đặc biệt, nhưng cô bé cảm thấy rất ngon. Cô bé ăn ba cái liên tiếp, không ăn cháo, cũng không đụng vào dưa muối.

Bà lại gắp một cái bỏ vào dĩa của cô bé.  Bánh trứng gà mềm mại và đàn hồi, mới rồi cô bé dùng hai tay cuộn lại ăn nên trên ngón tay đang dính dầu, cô bé giơ hai bàn tay nhỏ đầy dầu mỉm cười với bà, hơi ngượng ngùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!