Chương 19: Máu và nước mắt đau thương - 19

Trong phòng bệnh có ba cái giường, giường cạnh cửa sổ đã có một cô bé nằm. Cô bé ấy lớn hơn Vu Kiều một chút, nói giọng vùng thuộc Thẩm Dương. Giọng của ba cô bé ấy còn đậm chất địa phương hơn.

Cô bé ấy mới chỉ đến trong tuần này do bị sốt. Mấy ngày trước tinh thần không tốt, hôm nay đã khỏe hơn nhiều.

Thấy Vu Kiều và Trần Nhất Thiên đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, cô bé ấy cũng cúi xuống nhìn theo. Vu Kiều khép khuỷu tay lại nhường một vị trí. Cô bé ấy theo ánh mắt của Vu Kiều nhìn xuống.

Bà Trần đã sớm mất tăm, không thấy đâu cả. Hai cô bé trò chuyện một lúc, Trần Nhất Thiên rời khỏi phòng bệnh.

Trước bệnh viện có một cửa hàng nhỏ bán trái cây và đồ ăn vặt, anh đứng ở cửa, mặc cho gió lạnh thổi qua, bấm số điện thoại của Vu Hương.

Vừa nghe được giọng của Vu Hương, Trần Nhất Thiên đã hỏi ngay: "Khi nào thì chị đến?"

Khỏi nghĩ cũng biết, Vu Hương nhất định còn chưa đi.

Trần Nhất Thiên hỏi lại ngày chị sẽ đến.

Vu Hương hỏi Vu Kiều lại gây rắc rối gì nữa à, Trần Nhất Thiên nói cô bé không gây rắc rối, con bé thậm chí còn không nhắc đến chị trong những ngày này, nhưng chị không ở đây, chị coi vậy mà được sao?

Bất chấp thái độ hung hăng của Trần Nhất Thiên, Vu Hương vẫn rất bình tĩnh, chị giải thích rằng mấy ngày nay phải gom tiền và đóng cửa hàng. Trước khi đóng cửa hàng có rất nhiều việc cần phải giải quyết.

Cuối cùng nghẹn ngào hỏi Vu Kiều thế nào rồi?

Trần Nhất Thiên vẫn còn đang khó chịu. Có thể thế nào? Không đau, không ngứa, không chảy máu. Nhưng trong trường hợp chảy máu, nếu không được điều trị đúng cách thì không thể nào ngưng được.

Vu Hương tiếp tục giải thích rằng mình sẽ khởi hành ngay, sẽ đi chuyến tàu nào, điều này khiến Trần Nhất Thiên yên tâm.

Cuối cùng, Trần Nhất Thiên nói với giọng hờ hững: "Tôi không có gì phải lo lắng cả, Vu Kiều không phải là con gái tôi."

Trần Nhất Thiên trở lại phòng bệnh, hai bệnh nhân nhỏ đang đọc sách.

Vu Kiều đang đọc cuốn sách bìa đen "Thư kiếm ân cừu lục".

Nhìn thấy Trần Nhất Thiên, Vu Kiều mang cuốn sách về lại giường của mình.

Bệnh viện có trang bị một chiếc ghế gấp cho mỗi giường, được gấp lại để bên cạnh cho người nào cần thì lấy ra ngồi. Đến ban đêm, mở nó ra sẽ thành một chiếc giường nhỏ hẹp, với một lớp đệm mỏng, được đặt bên cạnh giường để người nhà người bệnh nằm ngủ.

Trần Nhất Thiên ngồi trên ghế, Vu Kiều bước tới, ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng dựa vào chân anh.

Bác sĩ nói rằng nếu cuộc kiểm tra này không thành công, sẽ có chấn thương cột sống, vì vậy cô bé phải nằm trên giường nghiêm ngặt.

Trần Nhất Thiên vươn tay nắm lấy tóc của cô bé: "Buổi sáng mới làm kiểm tra xong, không phải đã nói em phải nghỉ ngơi sao?"

Vu Kiều đã đóng cuốn sách lại, đang ôm nó trong tay, "Anh ơi, em không mệt."

"Hôm nay đừng đọc sách với ngồi nhiều." Trần Nhất Thiên lấy cuốn sách trên tay cô bé đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ.

Vu Kiều đứng dậy trở lại giường, Trần Nhất Thiên mở chiếc giường gấp ra.

Lúc này, hai người đều nghe thấy tiếng cuốn sách rơi xuống đất. Nhìn qua, cuốn sách trên tay bệnh nhân nằm bên cửa sổ đã rơi xuống đất, người nằm trên giường trông không giống như đang ngủ.

Vu Kiều nhìn Trần Nhất Thiên. Trần Nhất Thiên giơ tay ra hiệu cô bé im lặng, đi lên giường nằm xuống. Anh bước tới đó xem thử.

Trần Nhất Thiên nhặt cuốn sách trên mặt đất lên. Nhìn khuôn mặt của cô bé nằm trên giường, khuôn mặt cô bé tái nhợt không có chút máu.

Thật trùng hợp, người nhà của cô bé ấy lại không có ở đây. Trần Nhất Thiên không chút do dự bấm vào chuông khẩn cấp.

Một y tá nhanh chóng đến, gọi tên và vạch mí mắt ra nhìn, nhưng cô bé ấy hoàn toàn bất tỉnh.

Cô y tá gọi các y tá khác, trong nháy mắt cả căn phòng đều hỗn loạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!