Chương 17: Máu và nước mắt đau thương - 17

Trong lúc làm "ngựa gỗ" cho các bạn nhảy qua, Vu Kiều đột nhiên thấy nóng trong mũi, rồi máu mũi chảy ra.

Lần thứ hai là trong giờ học, không va chạm, không chơi đùa, máu mũi lại bất ngờ chảy xuống mà không rõ lý do.

Sau đó, các bạn trong lớp còn trêu chọc cô bé, nói là chắc do thầy dạy Toán hói đầu đẹp trai quá, làm cô bé chảy cả máu mũi!

Tiếp theo là cuối tuần. Bệnh viện quản lý rất nghiêm, Vu Kiều muốn xuống công viên nhỏ dưới tầng để tắm nắng nhưng bị y tá cản lại.

Trần Nhất Thiên và bà Trần thay nhau chăm sóc cô bé. May mà trong phòng bệnh còn trống giường, ban đêm không phải nằm dưới đất.

Tối thứ sáu và thứ bảy, Trần Nhất Thiên ngủ lại bệnh viện. Tới chủ nhật, bà Trần nhất quyết ở lại thay anh, bảo anh về nhà nghỉ ngơi.

Hai người đã thống nhất với nhau, tối chủ nhật Trần Nhất Thiên sẽ gọi điện báo tin cho mẹ của Vu Kiều, Vu Hương.

Chuyện này không hề nhỏ, giờ đã có kết luận chính xác, nhất định phải cho mẹ cô bé biết. Những bước điều trị tiếp theo, tốt nhất phải có ba mẹ ở bên. Dù thế nào đi nữa, cả Trần Nhất Thiên và bà Trần đều không dám tự mình quyết định.

Lúc đó, vẫn còn khá sớm, Vu Hương còn đang ở cửa hàng. Người nghe máy nói giọng miền Nam, gọi Vu Hương ra nghe điện thoại. Một lúc sau, Vu Hương cầm máy, giọng có vẻ mệt mỏi:

"A lô! Là Tiểu Thiên đúng không? Chị đoán ngay là cậu! Dạo này chị cũng định gọi cho mọi người đây. Ở nhà mọi người thế nào? Vu Kiều sao rồi? Bà nội cậu khỏe không? Tối nay ăn gì ngon vậy? Ở bên đó ấm lên chưa? Chứ bên này lạnh lắm, lạnh đến tận xương..."

Trần Nhất Thiên không muốn kéo dài câu chuyện, cố nhẫn nại nghe hết đoạn hỏi han của chị rồi nói: "Có chuyện này muốn nói với chị. Vu Kiều bị bệnh, khá nghiêm trọng, giờ đã nhập viện rồi."

Vu Hương không nghe rõ: "Cậu nói gì? Ai bệnh?"

"Nhập viện được bốn ngày rồi. Thứ Sáu vừa qua có kết luận chính xác, là một dạng bệnh máu: Giảm tiểu cầu, khả năng đông máu rất kém, dễ bị chảy máu mà không cầm được."

"Cậu nói Vu Kiều sao?"

"Bác sĩ nói lượng tiểu cầu của con bé rất thấp, có thể dẫn đến xuất huyết não hoặc nội tạng bất cứ lúc nào. Lúc con bé đi cùng bà nội khám bệnh, bác sĩ không cho con bé về, bắt nhập viện ngay. Lên tầng cũng không cho đi bộ, phải ngồi xe lăn."

Đầu dây bên kia im lặng.

Một, hai phút sau, Vu Hương mới hỏi tiếp:

"Làm sao mà phát hiện ra? Bây giờ tình hình thế nào?"

Trần Nhất Thiên trả lời vào trọng tâm nhất:

"Bây giờ con bé ổn, không chảy máu, cũng không đau ở đâu. Chị đừng lo. Bệnh viện yêu cầu nằm trên giường cả ngày, tuần sau phải làm thêm vài xét nghiệm rồi dùng thuốc."

Vu Hương không nói gì.

"Lúc đầu con bé bị bầm tím, hết chỗ này đến chỗ khác. Hỏi thì con bé nói không nhớ bị va vào đâu. Sau đó, khi đi tắm kỳ lưng, cả lưng đầy vết đỏ như máu tụ. Đúng lúc bà nội đi kiểm tra sức khỏe nên dẫn con bé đi kiểm tra luôn. Không ngờ bà nội không sao, mà bệnh của con bé lại nghiêm trọng như vậy."

Trần Nhất Thiên cố gắng diễn đạt mọi chuyện một cách khách quan, chọn từ cẩn thận. Dù biết mẹ của Vu Kiều tính cách mạnh mẽ, nhưng dù sao chị cũng là phụ nữ, anh sợ chị không chịu nổi cú sốc này.

May mắn thay, Vu Hương vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ là giọng nói càng lúc càng trầm buồn.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, chị đột nhiên hỏi: "Tiền viện phí là ai trả? Chị sẽ gửi tiền qua ngay."

Trần Nhất Thiên nói tiền tạm ứng viện phí đã đóng rồi, nếu không đủ, bệnh viện sẽ thông báo sau. Anh hỏi chị khi nào về được. Vu Hương thở dài một tiếng rồi đáp: "Chị sẽ sắp xếp."

Sau cuối tuần, tin dữ dần dần được tiêu hóa, trở thành một nỗi buồn và lo âu kéo dài.

Trần Nhất Thiên bình tĩnh lại, nghĩ nên báo cho giáo viên chủ nhiệm của Vu Kiều và xin phép nghỉ học. Anh tóm tắt ngắn gọn về tình hình bệnh tật của em gái, khiến cô Tiết rất bất ngờ. Cô ấy hỏi xem có cần giúp gì không. Anh nói tạm thời chưa. Nghĩ một lúc, anh lại hỏi: "Ở trường, Vu Kiều có bị ai bắt nạt không?" Nghĩ thêm, anh hỏi tiếp:

"Em ấy thích gì nhất?"

Chuyện bị bắt nạt chỉ là suy đoán của anh, và tất nhiên là không có. Còn câu hỏi thứ hai, cô Tiết suy nghĩ một lát rồi trả lời với giọng ấm áp: "Xin lỗi, tôi không nghĩ ra ngay được. Là giáo viên, có lẽ tôi chưa quan tâm đủ đến em ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!