Bên trong nhà thi đấu bóng rổ có hai dãy ghế dài hai bên, giống hệt ghế trong nhà ăn, từng dãy ghế được nối liền không thể tách rời.
Vu Kiều đi theo Trần Nhất Thiên bước vào, trong sân đã có người chơi bóng, tiếng đế giày cọ xát trên sàn gỗ nghe rất đặc biệt, kít kít kít.
Trước mặt cô bé có một nam sinh đang thay quần, lộ ra một phần quần giữ nhiệt. Trần Nhất Thiên quay đầu lại, nói với Vu Kiều: "Em cứ ngồi đây đợi anh." Sau đó, anh mạnh tay vỗ lên lưng nam sinh kia một cái, nói câu gì đó. Nam sinh kia liền chửi thề: "Mẹ nó!", rồi kéo quần lên, cầm bộ đồ định thay, quay đầu nhìn Vu Kiều một cái trước khi theo Trần Nhất Thiên đi sang bên dưới bảng rổ phía xa để thay quần áo.
Lúc đầu, Vu Kiều ngồi gần cửa ra vào. Trần Nhất Thiên chơi hai trận rưỡi thì ra sân uống nước, thấy cô bé vẫn ngồi đó, liền ra hiệu bảo cô bé đến chỗ mình.
Vu Kiều không hiểu gì về bóng rổ, ánh mắt cô bé chỉ chăm chú dõi theo bóng dáng Trần Nhất Thiên trong đám đông.
Trần Nhất Thiên ra sân, cúi người cầm chai nước khoáng lên, ngửa cổ uống cạn nửa chai rồi đóng nắp lại, tiện tay ném sang mép sân, động tác dứt khoát và phóng khoáng, tất cả đều lọt vào mắt Vu Kiều.
Cô bé còn thấy Trần Nhất Thiên nhìn quanh sân bóng một lượt, sau khi tìm thấy cô bé liền dùng tay ra hiệu cho cô bé lại gần.
Bọn họ chơi bóng đến hơn bốn giờ chiều, Trần Nhất Thiên cùng mấy người thay đồ xong thì rủ nhau đi ăn.
Trong nhóm đó có cả nam sinh mặc quần giữ nhiệt. Một cậu bạn đề nghị rủ thêm ai đó, Vu Kiều đi sau nên không nghe rõ tên, nhưng nhìn phản ứng của mấy nam sinh thì có vẻ là con gái.
Mấy người vừa chơi bóng xong, cơ thể toát đầy hơi nóng, bước vào một quán ăn nhỏ ở cổng Tây.
Quán ăn chỉ có một tầng, bên trong cùng vừa khéo có một phòng riêng đang trống, cả nhóm ngồi vào đó.
Khi món ăn mới được dọn lên một nửa, người mà bọn họ nhắc đến trên đường cũng đến. Cậu bạn rủ cô ấy liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho cô ấy ngồi, đúng ngay bên cạnh Vu Kiều.
Phải thừa nhận rằng, chị gái này rất đẹp. Tóc đen dài thẳng mượt, chạm tới ngang eo, mặc một chiếc áo len cổ chữ V rộng thùng thình, che khuất đường cong phần eo và hông, nhưng chiều cao và khuôn mặt gầy gò của cô ấy lại khiến người ta cảm nhận rõ nét sự thanh mảnh.
Cô ấy vừa ngồi xuống vừa thốt lên một tiếng "Ồ", ngả đầu sang một bên đầy kiểu cách, nhìn Vu Kiều một cái.
Vu Kiều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm. Những tình huống như thế này cô bé chưa từng trải qua.
Một nam sinh liền vội vàng giới thiệu rằng cô bé là em gái của Trần Nhất Thiên. Người đẹp mảnh mai "Ồ" thêm một tiếng, nhướng đôi mắt nhìn về phía Trần Nhất Thiên.
Trần Nhất Thiên không tỏ thái độ gì, nhưng nam sinh mặc quần giữ nhiệt lên tiếng hỏi: "Tôi nói này, lão Trần, ba mẹ cậu âm thầm sinh thêm em gái hả?"
Trần Nhất Thiên: "Biến! Đây là con nhà họ hàng của tôi." Anh định nói "Con của chị họ tôi", nhưng lại thấy loạn vai vế, nên dứt khoát im lặng.
Người đẹp mảnh mai đưa đôi bàn tay gầy gò của mình ra, tháo bộ bọc đũa và chén trước mặt, đặt bộ đầu tiên vừa mở trước mặt Vu Kiều: "Em mấy tuổi rồi?"
Vu Kiều cúi người cảm ơn: "Cảm ơn chị! Em mười một tuổi ạ."
Trên bàn có một đàn anh nghe nói là đang học năm tư đại học. Trong lúc ăn, anh ta kể về chuyện các đơn vị tuyển dụng đến ký túc xá của họ để tuyển người. Anh ta nói rằng họ chỉ vừa mới bước vào năm tư, nhưng đã có các công ty xách theo giới thiệu doanh nghiệp và điều kiện tuyển dụng, đi từng lớp để thuyết phục họ ký hợp đồng làm việc sớm.
Anh ta còn bảo họ thử hỏi thăm các bạn cùng ngành, chỉ cần là nam sinh muốn làm, các công ty đều sẵn sàng nhận.
Mấy tân sinh viên năm nhất nghe thấy lạ liền rối rít hỏi: "Vậy có ai ký chưa?" Đàn anh năm tư nói, cả sáu người trong ký túc xá của anh ấy đều nói sẽ cân nhắc, vì dù sao năm tư cũng vừa bắt đầu, đợt tuyển dụng quy mô lớn của các trường vẫn chưa bắt đầu. Đến học kỳ sau, trường sẽ giới thiệu các vị trí tốt hơn, không ai muốn quyết định quá sớm.
Có người hỏi mức lương thế nào, đàn anh liền nói ra một con số, Vu Kiều nghe cũng thấy khá đáng nể.
Ăn được nửa bữa, nam sinh mặc quần giữ nhiệt rút một bao thuốc, mời các nam sinh ngồi cùng bàn.
Đàn anh năm tư nhận lấy, còn nam sinh ngồi bên cạnh người đẹp mảnh mai thì xua tay từ chối liên tục. Nam sinh mặc quần giữ nhiệt cũng không ép buộc, cười khẩy một tiếng, rồi ném bao thuốc vào người Trần Nhất Thiên.
Người đẹp mảnh mai vẫn giữ tư thế ngồi đoan chính, ánh mắt dõi theo quỹ đạo của bao thuốc, nhìn sang phía Trần Nhất Thiên. Thấy anh lấy điếu thuốc, đầu lọc hướng lên trên, gõ gõ xuống bàn vài cái.
Khi nam sinh mặc quần giữ nhiệt chuẩn bị bật lửa cho anh, người đẹp mảnh mai vẫn giữ dáng ngồi thẳng, đột nhiên nói một câu vô cớ: "Cậu cũng không được hút." Giọng nói mềm mại, cảm xúc như có như không.
Nam sinh mặc quần giữ nhiệt ngớ người, không biết có nên châm lửa nữa hay không.
Nam sinh ngồi cạnh cô ấy vội nói: "Trần Nhất Thiên, đừng giả bộ nữa, không phải cậu từng say thuốc lá sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!