Chương 11: Máu và nước mắt đau thương - 11

Nói là hội thao lý thú, nhưng Vu Kiều lại đăng ký ba môn chẳng có gì "thú vị": Ném đĩa, ném lao và chạy tiếp sức 4x100m.

Phần lớn các nội dung thi đấu được tổ chức trên sân vận động, nhưng một vài môn được bố trí ở khu vực sườn đồi bên cạnh sân.

Ngôi trường này nằm gần Công viên Bắc Lăng và di chỉ khảo cổ Tân Lạc. Trong một thành phố thủ phủ bằng phẳng rộng lớn, khu vực này hiếm hoi có được cảnh quan nhấp nhô và sắc xanh thiên nhiên.

Dưới ánh hoàng hôn, Vu Kiều lần thứ ba cúi xuống lôi chiếc đĩa ném ra khỏi lớp đất khô cằn.

Cô bé đã ném hai lần, cả hai lần đều đạt thành tích khá tốt, đủ để chắc chắn giành vị trí thứ hai.

Cô bé không phải vận động viên chuyên nghiệp, trước đây chỉ nhìn thấy qua, chứ chưa từng chạm vào đĩa sắt. Nhưng cô bé lại có năng khiếu bẩm sinh với các môn điền kinh. Khi cầm chiếc đĩa trong tay, cô bé có thể cảm nhận được quỹ đạo ném và cách tận dụng lực quán tính để ném xa hơn.

Nhưng thật không may, một bạn nữ dáng người to khỏe cũng tham gia nội dung này. Cô bạn này học lớp nào Vu Kiều không rõ, hình như là lớp 5-4 gì đó. Cô bạn thường xuất hiện ở hành lang, hay bất ngờ ôm cổ người khác từ phía sau, nhẹ nhàng kéo một cái, khiến đối phương dễ dàng bị quật ngã.

Khác biệt về thể hình quá lớn, có vẻ như vị trí quán quân chắc chắn sẽ thuộc về cô bạn này rồi.

Môn ném đĩa sắt dành cho nữ không mấy phổ biến, nên chẳng có bao nhiêu khán giả. Có vài bạn nam nhàm chán đứng núp sau hàng rào thép xem, trong đó có Bao Quát.

Bao Quát chăm chú nhìn hai lượt ném trước của Vu Kiều – suýt nữa thì cô bé bị đĩa sắt kéo đi theo, nhưng thành tích lại khá bất ngờ. Cậu bé nhìn mà cười nghiêng ngả.

Lá vàng rơi, cỏ úa màu, sườn đồi dưới ánh hoàng hôn mang một bầu không khí bi tráng như "tráng sĩ chặt tay". Vu Kiều đưa chiếc đĩa ra sau, cúi người chuẩn bị...

Đột nhiên, trọng tài lên tiếng.

Trọng tài là thầy giáo thể dục của một trường khác được mời đến. Ông ấy bất ngờ nói: "Em phát lực không đúng chỗ."

Vu Kiều ngẩn người, ôm chặt chiếc đĩa vào ngực.

"Lại đây, đưa thầy xem." Thầy trọng tài đứng cách cô bé không xa, Vu Kiều vội vàng đưa chiếc đĩa cho thầy giáo trung niên.

Thầy giáo cầm chiếc đĩa, làm lại động tác ném trước đó của cô bé: "Em ném như thế này phải không? Em không phải đang ném đĩa, mà đang quăng nó đi. Đĩa sắt thoát khỏi tay em từ mép ngoài, dựa vào quán tính của cánh tay khi em xoay vòng." Thầy cầm chiếc đĩa, chỉ vào mép ngoài phía ngón út.

Vu Kiều cảm thấy môi mình hơi khô, nhìn động tác của thầy, quả thật rất giống cách cô bé ném. Cô bé tự hỏi: Chẳng lẽ không phải thế sao?

Hai người nhìn nhau. Thầy giáo thể dục hơi đắc ý: "Khi còn trẻ, thầy từng đoạt quán quân môn ném đĩa ở thành phố đấy."

Vu Kiều mở to miệng ngạc nhiên, biểu cảm hơi phóng đại.

Qua hàng rào thép, Bao Quát thấy trận đấu bị dừng lại, trọng tài nói gì đó với Vu Kiều. Vì đứng xa nên cậu bé không nghe rõ, chỉ biết bám vào hàng rào, khoa chân múa tay, suýt nữa trèo lên luôn.

"Động tác đúng là thế này – cầm đĩa theo hướng ngón cái, khi ra tay, đĩa thoát ra từ đây." Thầy chỉ vào phần hổ khẩu của bàn tay phải. "Là đẩy ra, không phải quăng đi. Nhưng phải kiểm soát được hướng đẩy. Như thế này –"

Thầy giáo làm một loạt động tác ném, mượt mà như nước chảy mây trôi. Nếu bỏ qua phần áo thu đông đỏ ló ra và bụng trắng bị lộ khi thầy dang tay, thì động tác này có thể coi là hoàn hảo.

Quả nhiên, thầy chỉ dùng ba phần lực, chiếc đĩa nhẹ nhàng bay đi, trông như một chiếc bánh bay của Ấn Độ.

Vu Kiều lại cúi xuống lôi chiếc đĩa từ trong đất ra. Cô bé chỉ còn một lượt ném, phải đổi cách phát lực và đồng thời kiểm soát được hướng ra của tay.

Cô bạn lớp 5-4 đã hoàn thành cả ba lượt ném. Không quan tâm đ ến kết quả của các thí sinh khác, cô bạn đang mặc áo khoác, chuẩn bị rời khỏi sân thi đấu.

Vu Kiều ghi nhớ kỹ những chỉ dẫn của trọng tài, xoay người, cúi xuống, lật cổ tay... Trong khoảnh khắc chiếc đĩa thoát khỏi tay, cô bé dùng lực ở gốc ngón trỏ để đẩy. Quả nhiên, lực được dồn vào đúng chỗ, chiếc đĩa như được lắp động cơ, bay xa hơn rất nhiều.

Hai học sinh mang thước đo chạy ra đo – cô bé xếp hạng nhất.

Vu Kiều kinh ngạc, chưa kịp cảm ơn thầy trọng tài thì đã bị một lực đẩy mạnh mẽ từ phía sau cuốn lấy. Cô bé lảo đảo vài bước mới đứng vững – Bao Quát, khán giả duy nhất của cô bé, đã lao tới ôm cô bé từ phía sau, suýt nữa treo cả người lên người cô bé.

"Hạng nhất! Hạng nhất!" Bao Quát vừa chạy vừa hét, quay hai vòng trong khu đất trống.

Trần Nhất Thiên cũng đến. Anh đi vào sân vận động, nhìn thấy các môn nhảy cao, nhảy xa, đi ba chân, khắp nơi là những nhóm nhỏ tụ tập. Còn có cả đội cổ vũ và khán giả, tất cả đều mặc đồng phục xanh trắng giống nhau, khiến anh hoa cả mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!