Vu Kiều hỏi Bao Quát: "Mình nhớ trước đây cậu không thích học tiếng Anh mà, sao lại chọn học chuyên ngành này?"
Bao Quát cầm một xiên tim gà nướng lên, cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch đầu xiên, rồi đưa cho Vu Kiều: "Mình đang chống lại số phận đây!"
Vu Kiều ngạc nhiên: "Hả? Số phận trêu đùa cậu à?"
"Người bói chữ đã nói rằng, số mệnh của cái tên mình là cả đời không rời khỏi quê hương. Có hai câu đối gì đó mà mình không nhớ rõ lắm, đại ý là mình như một con ngựa có cánh, nhưng bị buộc vào một sợi dây dài, dù có bay xa đến đâu thì vẫn bị trói buộc, không thoát khỏi tỉnh Liêu Ninh. Đại khái là vậy."
Vu Kiều thầm nghĩ: Thầy bói này ví von cũng khá hình tượng đấy.
Trần Nhất Thiên cười thầm khinh bỉ, rồi quay ra nhìn khách ngồi ngoài cửa sổ. Có ba người đàn ông và một phụ nữ, người phụ nữ uốn tóc xoăn, mặt đỏ bừng vì uống rượu, đứng lên giẫm lên két bia, nói chuyện oang oang như đàn ông.
Bao Quát tiếp tục: "Mình vốn định sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ đi du học, nhưng số phận trớ trêu, cuối cùng không đi được. Chỉ còn cách đi đường vòng, học trong nước hai năm rồi sau đó mới ra nước ngoài, vậy nên mình mới học ở Đại học Liêu Ninh."
Vu Kiều nghe mà không hiểu được sự "chống lại số phận" của Bao Quát, nhưng hai người vẫn rôm rả trò chuyện.
Vu Kiều vừa nói vừa cắn một miếng tim gà nướng. Bao Quát nói điều gì đó khiến cô cười, rồi vô tình bị sặc vì ớt bột cay dính vào cổ họng, khiến cô ho hai tiếng.
Cô cầm ly trà lúa mạch bên cạnh lên uống nhưng phát hiện đã hết.
Bao Quát vội vàng đứng lên rót trà cho cô, còn chưa kịp mang ấm trà lại, Trần Nhất Thiên đã khó chịu đặt ly trà của mình trước mặt cô: "Em mới khỏi bệnh mấy hôm, bác sĩ đã dặn không được ăn cay, em quên rồi sao?" Nhiễm trùng đường tiết niệu cần kiêng đồ ăn cay.
Bao Quát nghe vậy liền rút ấm trà về, quan tâm hỏi: "Cậu bị bệnh à? Vậy đừng ăn nữa, để mình ăn giúp cậu."
Vu Kiều im lặng đặt xiên tim gà xuống. Hai sinh viên nhìn nhau, và đều hiểu rằng Trần Nhất Thiên giờ không còn kiên nhẫn như trước.
Khi Vu Kiều đứng lên đi vệ sinh, Trần Nhất Thiên và Bao Quát đã uống khá nhiều bia.
Hai người bắt đầu uống từ khi nào, Vu Kiều cũng không để ý. Dưới chân mỗi người đã chất đầy những chai bia rỗng, đến mức cô phải bước qua cẩn thận khi rời bàn.
Bao Quát nhìn theo bóng lưng của Vu Kiều khi cô bước đi. Sau đó, cậu mới thu hồi ánh mắt, uống cạn nửa ly bia còn lại.
Hôm nay Vu Kiều chỉ mặc một chiếc quần jeans đơn giản, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của người qua đường. Bao Quát nghĩ, nếu trên phố gặp được bóng lưng này, dù không nhận ra cô, cậu cũng sẽ phải quay đầu lại nhìn.
"Giờ cô ấy không còn là cô gái nhỏ ném đĩa sắt ngày nào nữa."
Bao Quát, với khuôn mặt đỏ bừng và mắt nhắm lại vì men say, bỗng thốt ra một câu vô nghĩa.
Trần Nhất Thiên gần như không ăn gì, chỉ liên tục uống bia. Cả hai rót bia cho nhau rất thành thạo.
Trần Nhất Thiên lại rót đầy ly cho Bao Quát, nghiêng ly cẩn thận để bia không tạo bọt. Bao Quát nhìn thấy anh cầm ly nghiêng một cách điêu luyện, bia rót vào chỉ tạo một lớp bọt mỏng. Nhìn lớp bọt mỏng đó, Bao Quát khẽ nói: "Anh Thiên, anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ?"
Trần Nhất Thiên đặt chai bia xuống, nhìn Bao Quát.
Lúc này, Bao Quát không hề có ý định tấn công hay đối đầu. Trong ấn tượng của Trần Nhất Thiên, cậu trai này từ trước đến nay không có vẻ gì là hiếu chiến, những gì cậu ta nói đều là sự thật, biểu hiện của người chưa từng trải qua nhiều sóng gió.
"Nếu em biết cô ấy sẽ học đại học ở Thẩm Dương, em sẽ không đi du học đâu."
"Giờ cô ấy đã có bạn trai rồi." Trần Nhất Thiên lại rót đầy ly cho mình. Anh thầm nghĩ: Dù cậu có đi du học hay không, cô ấy vẫn đã có bạn trai.
Hai người cụng ly, cùng uống cạn.
Bao Quát đặt ly xuống, c ắn môi dưới, khi buông ra nói: "Em không yên tâm về cô ấy... bất kể ai là bạn trai của cô ấy, em vẫn không yên tâm... Cô ấy luôn như thế, chẳng bao giờ quan tâm đ ến em. Nhiều năm qua em vẫn nghĩ, nếu cô ấy trả lời em thêm một câu, em sẽ mua vé tàu đi gặp cô ấy, nhưng lần nào cô ấy cũng chỉ trả lời một câu. Em đợi cô ấy nói câu thứ hai, nhưng đã đợi bao nhiêu năm rồi..."
Trần Nhất Thiên đoán rằng Bao Quát đang nói về chuyện nhắn tin qua QQ.
"Em tự an ủi mình rằng, có lẽ mọi chuyện như vậy cũng tốt, chứng tỏ cuộc sống của cô ấy suôn sẻ, không gặp khó khăn gì." Bao Quát dùng hai ngón cái chà nhẹ lên mắt, không rõ là cười hay khóc: "Nhưng em vẫn không yên tâm về cô ấy, bất kể ai ở bên cô ấy, em cũng không yên tâm."
Khi Vu Kiều quay lại, Trần Nhất Thiên đang uống bia một mình, còn Bao Quát đã gục xuống bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!