Chương 10: Máu và nước mắt đau thương - 10

Trần Nhất Thiên vừa về đến nhà là vào phòng mình ngay, dường như lúc chiều anh đã gọi cho ai đó.

Buổi tối bà Trần đi ngủ sớm, Vu Kiều chơi một mình trong phòng. Cô bé lục được mấy món đồ thú vị dưới gầm giường, một lọ sao may mắn và một lọ hạc giấy.

Vào những năm 90, loại quà tặng này đặc biệt phổ biến trong giới học sinh cấp 2. Vật liệu chuyên làm origami được bán rất nhiều, có cả những hướng dẫn làm origami nữa.

Ngôi sao may mắn được làm từ những dải giấy có chiều rộng bằng nhau gấp lại thành ngôi sao năm cánh ba chiều, phồng lên rất dễ thương. Dưới gầm giường của Vu Kiều có một lọ thuỷ tinh lớn. Những ngôi sao được làm bằng giấy nhiều màu sắc, có một số còn phát sáng, được đựng trong một cái lọ trong suốt, khoảng chừng hơn một ngàn cái.

Việc gấp nhiều ngôi sao như vậy đòi hỏi rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn.

Ngoài ra còn có một chiếc lọ tương tự chứa đầy những con hạc giấy. Chúng cũng có nhiều màu sắc, cùng kích cỡ và còn rất mới.

Vu Kiều thổi bụi trên lọ rồi đổ những ngôi sao và hạc giấy ấy ra giường. Đồ để lâu nên hơi bạc màu nhưng người gấp rất cẩn thận, các góc cạnh đều rất gọn gàng.

Vu Kiều lấy kim và chỉ ra xỏ những ngôi sao nhỏ ấy lại. Để duy trì hình dạng ba chiều rỗng của ngôi sao, bàn tay cô bé không dám bóp mạnh, làm rất cẩn thận... Hạc giấy cũng vậy.

Trên giường bày đầy những dây sao giấy, lúc Vu Kiều đang xỏ hạc giấy thì Trần Nhất Thiên xuất hiện ở cửa. Dưới cái nhìn chăm chú của Vu Kiều, rõ ràng là anh đã bước vào phòng rồi nhưng còn cà lơ phất phơ dùng ngón tay giữa gõ cửa, chậm rãi, không hề có tiết tấu.

Trần Nhất Thiên đang tính toán trong đầu, anh không chú ý đến việc Vu Kiều đang làm.

Anh đi đến bên giường Vu Kiều, đứng ở đó nói: "Anh vừa gọi điện cho Vu Hương."

Vu Kiều nghe thấy tên của mẹ mình, vội vàng đẩy những con hạc giấy và sao lộn xộn trên giường sang một bên: "Anh Tiểu Thiên, anh ngồi đây đi."

Lúc này Trần Nhất Thiên mới nhận ra những thứ trên giường hình như thuộc về mình.

Sắc mặt anh tối sầm, gằn giọng, nói: "Vu Kiều, mẹ em có dạy em cách cư xử cơ bản khi làm khách không?"

Vu Kiều nghe thấy giọng điệu gay gắt của Trần Nhất Thiên: "Lần trước em lấy sách của anh, anh đã nói với em như thế nào? Không phải anh đã nói với em là đừng có động vào đồ của anh rồi sao?"

Anh chỉ vào những thứ trên giường, nói: "Anh đã cảnh cáo em rồi, sao giờ còn tái phạm?"

Nhìn đầu Vu Kiều cúi thấp hơn, anh nói tiếp: "Đây là những món quà do người ta tặng. Em có vui không nếu chúng bị lôi ra ném lung tung?"

Vu Kiều không phản bác được.

Cô bé tìm thấy nó trong một cái thùng dưới gầm giường. Trong thùng có vài đôi giày cũ và một chiếc ô tô đồ chơi bị mất một bánh. Những thứ trong đó là quà của người khác sao? Hơn nữa, rõ ràng là cô bé đã thổi bay một lớp bụi trên lọ, ai lại đặt một món quà quý giá vào thùng giấy dưới gầm giường, để bụi bám nhiều như vậy?

Tất nhiên, đây đều là những lời oán thầm của cô bé, cô bé không dám phản bác lại.

"Em ngồi đây!" Trần Nhất Thiên chỉ vào giường.

Anh kéo chiếc ghế ba chân đến ngồi cạnh giường Vu Kiều như lần trước.

Giường cao hơn ghế, Vu Kiều ngồi trên giường, chân không chạm đất. Trần Nhất Thiên mở rộng hai chân ngồi đối diện với cô bé, khoảng cách rất gần, Vu Kiều muốn ngước nhìn khuôn mặt anh nhưng lại cảm thấy hơi ngột ngạt, đành phải nhìn thẳng xuống, nhìn chiếc cúc áo thứ ba của anh.

"Anh nói rõ lại một lần nữa. Căn phòng này là nơi trước đây anh ở. Ngoại trừ giường và đồ dùng cá nhân của em, mong em đừng động vào bất cứ thứ gì khác. Hiểu chứ?"

Vu Kiều nhìn vào mắt anh, gật đầu.

Trần Nhất Thiên nhìn vào mắt Vu Kiều, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, nghe như một tiếng thở dài.

"Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mẹ em đã giao phó em cho nhà anh, đó là niềm tin của chị ấy đối với anh... và bà, anh phải có trách nhiệm với chị ấy. Mấy ngày hôm trước không tìm thấy em, em có biết mọi người phải tìm kiếm bao nhiêu nơi không? Bà con họ hàng đều gọi đến, nếu tìm mà không thấy nữa thì sẽ phải gọi cảnh sát... "

"Em hiểu rồi, anh Tiểu Thiên... Em sai rồi, xin lỗi."

Trần Nhất Thiên nói tiếp: "Trong thị trấn có một cái giếng cổ không có rào chắn. Hồi còn nhỏ bà cứ dặn đi dặn lại anh là không được chơi gần giếng. Trước đó từng có người rơi xuống đó..."  Thấy Vu Kiều khóc, anh tiếp tục nói: "Mọi người đã đến giếng tìm hai lần, chỉ còn thiếu xuống đó mò tìm."

Má của Vu Kiều đỏ bừng, cô bé cúi đầu, dùng ngón tay lau nước mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!