Chương 42: Lảo đảo tiến về phía trước - 10

Trần Nhất Thiên khi mất tập trung liền ngước mắt lên, lén nhìn hai người còn lại.

Bà Trần là người nhanh và vững tay nhất. Bà lấy nhân bánh một cách tùy ý, chỉ cần một động tác vuốt nhẹ từ phải sang trái, còn lại chừng hai centimet, bà lại vuốt từ trái sang phải, tất cả đều liền mạch, chiếc bánh đã được gói tròn trịa.

Vu Kiều thì chăm chú cán bột.

Từng lớp tóc mái dày của cô bé đung đưa theo nhịp, cây cán bột làm lòng bàn tay phải của cô bé đỏ ửng, nhưng cô bé không hề ngẩng đầu.

Chiếc áo len Vu Hương đan cho cô bé rất tỉ mỉ.

Chiếc áo có cổ chữ V vừa phải, tay áo liền vai, không có đường nối ở giữa. Phần eo được đan rất cao, từ ngực trở xuống đã bắt đầu bó eo. Cách đan dài giúp giữ ấm tốt, đồng thời còn tôn lên vóc dáng vốn gầy guộc của Vu Kiều.

Chiếc quần đồng phục của cô bé là loại vải sợi hóa học rẻ tiền, phồng lên. Tất cả đều chỉ là bề ngoài, nhưng "vòng eo nhỏ nhắn" thì quả thật danh xứng với thực.

Câu cuối cùng này không biết từ đâu nảy ra trong đầu Trần Nhất Thiên.

Trước mặt bà Trần đã có rất nhiều bánh, bà nói với Trần Nhất Thiên: "Còn đứng đó làm gì? Mau nhặt bánh lên, xếp vào khay đi. Không thấy chỗ Vu Kiều cán bột hết chỗ rồi à?"

Trần Nhất Thiên vội vàng dập tắt ý nghĩ kỳ lạ về "vòng eo nhỏ nhắn".

Bữa ăn sủi cảo diễn ra thật sôi nổi, sau đó bà Trần được gọi đi đánh mạt chược, chỉ còn lại Vu Kiều và Trần Nhất Thiên.

Vu Kiều rửa chén xong, quay vào phòng thì thấy Trần Nhất Thiên cuộn mình trên giường lớn của bà Trần, đang bấm điều khiển TV.

Cô bé nhìn lên màn hình, đó là một bộ phim dân quốc, cảnh phố phường tấp nập, các diễn viên nói giọng Bắc Kinh.

Trần Nhất Thiên nằm sấp trên giường, hai chân gác lên thành giường gỗ, người quá cao nên cả thân hình bị vặn vẹo, anh không quay đầu lại mà nói: "Dọn cái bàn tròn đi."

Bàn tròn này bình thường không ai thu dọn, khi Vu Kiều lần đầu đến nhà, bàn đã được bày sẵn.

"Hả?" Vu Kiều hỏi lại để chắc chắn.

"Dọn đi, thử xem."

"Ồ." Những việc nhỏ như thế này, Vu Kiều gần như luôn nghe theo.

Cái bàn tròn đã được bày nhiều năm, chân bàn hình chữ X đã quen với tư thế này, nay đột ngột phải gập lại, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt vì rỉ sét. Ngay sau đó, Vu Kiều cũng thốt lên một tiếng the thé: "A! Cái này!"

Trần Nhất Thiên vẫn tiếp tục xem TV, bộ phim dân quốc đó vẫn đang phát.

"Anh Tiểu Thiên! Cái này là cho em sao?" Vu Kiều không giấu nổi sự phấn khích.

Dưới gầm bàn có một chiếc túi giấy lớn, là túi của một nhãn hiệu dành cho thiếu nữ tại một trung tâm thương mại, miệng túi mở ra, lộ ra một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ.

Trần Nhất Thiên tay chống cằm, cuối cùng cũng xoay đầu 15 độ, liếc mắt nói: "Thử đi."

Vu Kiều bắt đầu rón rén tháo gỡ chiếc túi. Túi rất chắc chắn, chất liệu giấy cao cấp, chỉ những thương hiệu của trung tâm thương mại mới dùng loại này, tiếng giấy phát ra nghe cũng sang.

Chỉ trong vài giây, cô bé đã tháo hết bao bì.

Đó là một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ.

Màu đỏ tươi nhưng hơi trầm, không quá u ám, đúng là một sắc đỏ hoàn hảo. Áo dáng dài, có dây rút ở eo, mũ có thể tháo rời, viền lông trắng tinh.

Vu Kiều không chần chừ mà khoác vào ngay.

Chiều dài của áo vừa vặn che đến phần đùi trên, cộng thêm phần eo bó lại, vừa ấm áp vừa thời trang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!