"Tìm một chút rảnh rỗi, tìm một chút thời gian, dẫn theo con cái, thường xuyên về nhà thăm nom. Mang theo nụ cười, mang theo lời chúc phúc, cùng người yêu, thường xuyên về nhà thăm nom."
Năm 1999 bắt đầu, khắp nơi đều vang lên bài hát này.
Các đài truyền hình lớn cũng phát lại chương trình Tết Nguyên đán, được phát lại nhiều nhất là tiểu phẩm "Hôm qua, hôm nay, ngày mai" được chuyển thể từ chương trình "Nói thật đi".
Sau khi xuất viện, việc đầu tiên Vu Kiều làm là học thuộc lòng tiểu phẩm này.
Cô bé ngồi trước ti vi, liên tục đổi kênh, kênh nào chiếu "Hôm qua, hôm nay, ngày mai", cô bé sẽ dừng lại ở kênh đó, chiếu xong lại đổi kênh… cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tết đã qua, các cơ quan, doanh nghiệp đã đi làm, các trung tâm thương mại, siêu thị, cửa hàng lớn nhỏ lần lượt đốt pháo, khai trương lại.
Lúc này Vu Kiều mới bừng tỉnh, hồi tưởng lại Tết Nguyên đán.
Mấy ngày Tết, cô bé đã đi một vòng trên cầu Nại Hà, mạng sống được cứu vớt, cả tinh thần lẫn thức ăn đều phải được bù đắp.
Trần Nhất Thiên từ ngoài về, nhìn thấy chính là cảnh này:
Trên bàn của bà đặt vài thứ: Hai chai sữa AD Calcium Wahaha, một chai cắm ống hút; Một dĩa xương sườn, kèm một dĩa tương tỏi, xương sườn vẫn chưa nguội hẳn, trong tương tỏi nổi lơ lửng một ít dầu mỡ; Một dĩa trái cây lớn, bên trong đựng táo, cam, đậu phộng, hạt dưa, trên bàn rải rác một đống vỏ đậu…
Vu Kiều quay lưng về phía bàn tròn, đang xem ti vi.
Tống Đan Đan nói: "Gió xuân cải cách thổi khắp đất nước, người dân Trung Quốc thật phấn khởi; Chung lòng hợp sức vượt thế kỷ, một trận lụt thì đã sao."
Vu Kiều cười theo.
Tống Đan Đan lại nói: "Làn thu thuỷ (Ánh mắt đưa tình của người con gái đẹp) chính là cải bó xôi mùa thu."
Vu Kiều: "Ha ha ha…"
Tiểu Thôi nói: "Đào góc tường xã hội chủ nghĩa!"
Vu Kiều đồng thanh tiếp lời: "Lấy cừu của xã hội chủ nghĩa." Nói xong, mặt không quay lại, đưa tay ra sau sờ vào dĩa trái cây trên bàn, suýt nữa thì đụng vào dĩa tương.
Đợi Triệu Bản Sơn đọc thư tình: "Chiếc vé tàu cũ của tôi có thể lên được con tàu cũ của em không?"
Vu Kiều ngồi ngược trên ghế, hai tay ôm vào lưng ghế, cười đến mức lắc đầu lắc cổ.
Thuốc corticoid khiến khả năng giữ thăng bằng của cơ thể cô bé giảm sút, cô bé cười nghiêng ngả, suýt nữa thì ngã khỏi ghế, vội vàng nắm chặt vào lưng ghế, chân ghế giơ lên, rồi lại rơi xuống, đập vào sàn nhà một tiếng kêu nặng nề.
Trần Nhất Thiên thật sự không thể nhìn nổi nữa, vơ lấy điều khiển từ xa trên bàn, tắt ti vi.
Thuở nhỏ nghe nói chó có ba mạng, mèo có chín mạng, nếu mệnh đề này đúng, Vu Kiều có lẽ là một con mèo biến thành người.
Vài ngày trước, cô bé đã phá hỏng cuộc "chiên đồ", phun một vũng máu lên bàn;
Vài ngày trước, cô bé há miệng, phía sau vòm miệng giống như có người mở vòi nước, máu chảy ào ào, cô bé phun từng ngụm một;
Vài ngày trước, cô bé nằm trong lòng Trần Nhất Thiên, dùng giọng nói yếu ớt gọi "Ba", yếu ớt nói "Em không được rồi", "Bỏ em xuống đi";
Vài ngày trước, cô bé đã nôn đầy mặt đất của bệnh viện, đầy những thứ màu nâu sẫm, không biết là gì;
Chỉ trong nháy mắt, Vu Kiều lúc trước gần như chết đi đã biến mất.
Thay vào đó là một bóng lưng tròn trịa, một mũi kim không thể xuyên thủng, toàn là thịt cứng chắc.
Ăn không thấy no, thích ăn thịt nhất, gặm xương có thể li3m sạch ngón tay và đầu đũa.
Chưa kể, mập lên một cách khủng khiếp, đôi mắt vốn dài và cong giờ đã biến thành hai khe hở, hai má đầy thịt giống như hình chữ bát () , miệng không còn chỗ để đặt, do tiểu cầu không ổn định, gân máu trên gò má rất rõ ràng, khiến cả người trông không có chút linh hồn nào…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!