Bữa cơm đoàn tụ đầu tiên, Vu Kiều nhanh nhẹn đặt đũa, xới cơm. Cô bé hiểu thói quen của bà Trần, mỗi khi lễ Tết bà đều sẽ nhấp một chén rượu nhỏ.
Cả nhà ngồi vào bàn, ba Trần nâng ly, nói vài lời chúc tụng tốt đẹp. Vu Kiều và Trần Nhất Thiên nâng ly nước trái cây, bà Trần cầm chén rượu nhỏ, nhìn sang mẹ Trần. Mẹ Trần đang cúi đầu, tập trung ăn một miếng cơm.
Bà Trần không nói gì, nhẹ nhàng cụng ly với mọi người, rồi mỗi người uống một ngụm nhỏ.
Ba Trần tìm cơ hội nói với Vu Kiều: "Mẹ con đã gọi cho cậu, còn nói rất ngại khi để con sang đây ở. Cậu đã bảo mẹ con rồi, mẹ con cũng như dì con vậy, mẹ cậu coi mẹ con như con gái ruột, con chính là cháu ngoại ruột của bà! Nên đừng khách sáo nhé."
Vu Kiều đặt đũa xuống, nghiêm túc lắng nghe lời dạy, gật đầu liên tục.
"Ở đây cứ như ở nhà mình! Đừng có khách sáo!" Nói rồi, ông gắp một miếng thịt gà lớn cho vào chén của cô bé, làm chén cơm của cô bé gần như đầy tràn.
Trần Nhất Thiên tiếp lời: "Vu Kiều không khách sáo đâu, ba, quan trọng là ba đó! Ba cũng đừng khách sáo! Cứ coi như ở nhà mình!"
Nói xong, anh nhìn bà nội, hai người mỉm cười đầy ngụ ý.
Sau bữa tối, Vu Kiều về phòng mình, nghe tiếng mẹ Trần và bà Trần tranh nhau rửa chén, trong bếp lại vang lên tiếng nước chảy và chén dĩa va chạm.
Bà Trần bước vào phòng cô bé, mở tủ, kéo ra một chiếc mền lụa. Vừa kéo bà vừa nói:
"Kiều Kiều, mấy hôm nay ngủ với bà nhé."
Vu Kiều lập tức hiểu ý, ôm mền của mình chuyển sang phòng bà.
Mẹ Trần theo sau, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Ba Trần đứng ở hành lang, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu Vu Kiều, dường như trao đổi ánh nhìn với mẹ Trần, nhưng không rõ ý.
Vu Kiều thoải mái nằm trên giường bà Trần, còn bà thì dọn dẹp giường của cô bé một cách gọn gàng.
Trong lúc đó, ba mẹ Trần vẫn đi lại ngoài hành lang.
Điện thoại của ba Trần lại đổ chuông, ông vội vã nghe máy. Vu Kiều nằm trên giường bà Trần, cảm nhận ông vẫn đi đi lại lại, hết từ hành lang đến bếp, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với âm lượng lớn hơn trước:
"Tôi vừa về Thẩm Dương đây."
"Thế thì tối nay nhé!"
"Được, được, không sao đâu!"
"Tôi đi ngay bây giờ…"
Khi bà Trần ra khỏi phòng Vu Kiều, ba Trần chặn bà lại trong hành lang, nói rằng tối nay ông phải gặp một người để bàn chuyện, có thể sẽ về rất muộn, bảo "mọi người" cứ đi ngủ sớm.
Đêm cuối cùng của năm 1998, ánh đèn sáng rực khắp các gia đình, mọi nhà mở tiệc, vui vẻ chào đón năm mới. Không khí rộn ràng tạm thời che lấp những bất an ngầm, đưa mọi người chìm sâu vào màn đêm, chờ đợi buổi sáng của năm mới.
Ba Trần suốt đêm không về.
Đêm đó, người ngủ ngon nhất chính là Vu Kiều.
Sau tiếng đóng cửa của ba Trần, bà Trần về phòng, tắt đèn, đi ngủ.
Vu Kiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi nghe thấy tiếng thở dài của bà Trần.
Mẹ Trần đợi đèn trong phòng bà tắt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Trần Nhất Thiên.
Trần Nhất Thiên chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách.
Mẹ Trần ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường anh, ánh mắt dừng lại trên người con trai, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng dâng trào cảm xúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!