Đương nhiên tôi kiên quyết từ chối.
Vờ không nghe thấy tiếng thở dài đầy mất mát của họ, tôi ngồi xuống bàn, đem những ảnh mà tôi cho rằng đẹp, cho vào một file rồi gửi cho Tống Dữ Miên, sau đó như trút được gánh nặng mà leo lên giường. Không nghĩ đến tên Diệp Mẫn Mẫn này lại cực kỳ mặc dày mà lên theo, nhỏ giọng nài nỉ trong sự hoảng loạn vạn phần cả tôi.
"Làm ơn! Thường Nhạc! Cậu hỏi cậu ấy một câu đi mà, đâu thiếu miếng thịt nào!"
"Sẽ thiếu." Tôi luôn không thích kiểu tiếp xúc thân thể thân mật giữa bạn bè, không bao lâu liền tước vũ khí đầu hàng "Được, được được, trước tiên cậu xuống đi đã, tôi còn có thể suy nghĩ."
"Cậu sẽ giữ lời đúng không?" Diệp Mẫn Mẫn buông lỏng cánh tay, nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Đương nhiên."
Dù sao cũng chỉ suy xét.
"Không được. Cậu suy suy xét xét, nhất định sẽ suy xét thành không được." Họ Diệp này lại phi thường hiểu tôi, "Nếu không chứ như vầy, cậu ngại mở miệng, chi bằng cho mình WeChat của Tống Dữ Miên. Tôi sẽ tự hỏi."
"Ha? Dựa vào cái gì?" Tôi theo bản năng từ chối "Các cậu không quen biết, nếu tôi tự ý đẩy WeChat của cậu ấy qua cho cậu, có vẻ rất tùy tiện di?"
"Cậu suy nghĩ quá nhiều đi, tôi là mời chuyện công a, hợp tình hợp lý, tôi thấy cậu đây là muốn độc chiếm WeChat của người ta đi?"
"Mới không có!" Tôi bị Diệp Mẫn Mẫn nói đến thẹn quá thành giận, lập tức tìm danh thiếp của Tống Dữ Miên gửi cho cậu ấy, "Đấy, cho cậu. Cậu tự hỏi đi thôi."
Gửi đi xong tôi liền hối hận.
"Được thôi haha." Họ Diệp kia được như ý muốn, nhẹ nhàng mà nhảy xuống giường tôi, tôi tự biết đã dại dột, thống khổ mà che mặt lại.
Năm phút sau, trong phòng một trận hoan hô của ba người kia: "Aaaa, cậu ấy đã đồng ý thêm bạn."
Thêm bạn thì thêm đi, cậu ấy chưa chắc sẽ để ý bọn họ, lại nói, cậu ấy chưa chắc sẽ đồng ý lời mời, mà đồng ý rồi thì vẫn có thể đổi ý mà. Không phải sao?
Mười phút sau, dưới giường lại một trận sôi trào.
"Trời ạ! Cậu ấy đáp ứng rồi!"
"Thường Nhạc, Thường Nhạc, cậu ngủ rồi sao? Tống Dữ Miên đồng ý rồi!"
"Thật tốt quá Cậu ấy còn nói cảm thấy hứng thú với kịch bản của chúng ta nữa...."
Quá khác thường, Tống Dữ Miên thế nào lại đáp ứng loại chuyện thế này a...
Tôi nhịn không được hỏi: "Cậu nói gì với cậu ấy vậy?"
"Hả?" Diệp Mẫn Mẫn nâng lên không mặt tươi cười không hề gian ác, nói: "Tôi nói mình là bạn cùng phòng của Thường Nhạc, hiện tại bọn mình đang tìm một nữ chính xinh đẹp quay phim ngắn, Thường Nhạc đề cử cậu. Cậu ấy liền đáp ứng."
Cứu mạng.
Theo tiếng gầm vui sướng của bọn họ, lục phủ ngũ tạng tôi đầy thống khổ sôi trào, quyết định làm lơ, nhắm hai mắt giả vờ đã ngủ để trốn tránh hiện thực ảm đạm, không nghĩ đến trốn tránh chưa bao lâu, liền ngủ thật.
Sau khi tỉnh lại đã chạng vạng tối, theo thói quen cầm lấy di động, thấy trong lúc tôi ngủ Tống Dữ Miên đã lịch sự mà trả lời một câu 'Cảm ơn.'
Trừ tin nhắn này thì chỉ có những tin nhắn của những nhóm bị tôi tắt thông báo không ngừng nhảy lên lượng tin chưa đọc, như nhắc nhở tôi và cuộc sống đại học náo nhiệt không hợp nhau.
Nói tới tôi ngày đêm làm việc và nghỉ ngơi rối loạn diênd dảo, cũng là do cao tam năm ấy tập huấn nghệ thuật tàn khốc ban tặng.
Ở đa số mọi người nghĩ, học sinh mỹ thuật vĩnh viễn là nhẹ nhàng nhất, một là đề thi trong trường đối với họ vô cùng nhẹ nhàng, hai là mấy năm nay tuyển sinh khoa mỹ thuật có rất nhiều thể loại văn hóa 'đường tắt' không ra gì. Nói thật ngay từ đầu tôi cũng mang tâm lý may mắn, nhưng khi thật sự dấn thân vào cuộc thi khảo sát nghệ thuật tàn khốc năm ấy, tôi mới phát hiện sự thật căn bản không nhẹ nhàng như vậy.
Thiên phú là thiên phú, nổ lực là nổ lực, hai loại người nhìn qua có vẻ chung nhịp thở, trên thực tế lại xa nhau như vực sâu không thấy đáy. Ở trong mắt lão sư, học sinh luôn luôn chia cấp bậc. Không cần biết trong lòng khác vọng đến thế nào, nhưng trước mắt thiên phú lại đem đến chênh lệch như vậy. Ở một nơi suốt ngày chỉ phong bế vẽ tranh, cảm giác áp bách mãnh liệt lại làm người ta không thể tránh né.
Ngày ngày đêm đêm, liền trong phòng vệ sinh ánh đèn yếu ớt cũng không ngừng rèn luyện là chuyện thường ngày của mỗi người. Tôi không tính là kiểu người nỗ lực, sau khi giãy giụa không có kết quả cũng nhận ra hiện thực tàn khốc cũng trở nên bình tâm, cứ như vậy nước chảy bèo trôi cắn răng hết nửa năm. Không nghĩ đến cuối cùng vận khí cũng không tệ lắm, thành tích so với ngày thường tốt hơn không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!