Chương 49: Ác ý

Mọi người chỉ là "ôi!!" một tiếng, vẫn chưa có kinh ngạc xong, sau đó liền lại "ôi!!" thêm một tiếng.

Bởi vì Công tử Củ không chỉ bới quần áo Tề Hầu ra, còn ở trước mặt mọi người "cưỡng hôn" Tề Hầu.

Nhưng mà tiếng thứ hai không khí có ý nghĩa bất đồng. Họ càng kinh ngạc, bởi vì động tác "cưỡng hôn" của Công tử Củ rất kỳ quái. Một tay Công tử Củ đỡ cổ Tề Hầu, cái tay còn lại đỡ lấy cằm Tề Hầu, khiến cho Tề Hầu mở rộng miệng ra. Nhìn như... hướng bên trong thổi khí?

Ngô Củ không quản được nhiều như vậy. Tuy rằng trên người cảm giác phi thường không thoải mái, lạnh đến mức rùng mình, tay chân đều lạnh lẽo. Hơn nữa Tề Hầu nặng như vậy, lôi hắn từ dưới nước bơi lên tiêu hao nhiều thể lực vô cùng, quan trọng nhất là thói ưa sạch sẽ của Ngô Củ sắp phát tác.

Ngô Củ vốn có tính ưa sạch sẽ, đặc biệt vẫn khó chịu đối với sự động tay động chân của Tề Hầu. Mà vừa nãy, Tề Hầu còn ói ra nước, Ngô Củ càng muốn phát tác. Cảm giác cả người nổi da gà, thế nhưng mạng người quan trọng hơn, Ngô Củ không thể không nghĩ đến mạng sống.

Nếu như Tề Hầu thật sự chết như vậy, mình cũng xem như là tội nhân thiên cổ. Dù sao Tề Hầu là nhảy xuống nước đi cứu mình mới bị sặc nước. Nếu như nói Tề Hầu qua đời thì ai tới kế vị, Tề Hầu nhiều con trai như vậy, mặc dù chưa có Trưởng tử, cũng không tới phiên mình, không chừng có người còn muốn đuổi tận giết tuyệt.

Vì rất nhiều nguyên nhân, Ngô Củ không thể thấy chết mà không cứu, vì vậy vẻ mặt như tráng sĩ chặt tay, cúi đầu đi hô hấp nhân tạo cho Tề Hầu.

Kỳ thực ở cổ đại cũng có phương pháp kích thích tim phổi thức tỉnh, bất quá phương pháp hô hấp nhân tạo cũng chưa phải quá thông dụng. Mấy người bên cạnh chẳng qua là quan chức, căn bản không phải y quan, cũng không hiểu mấy động tác đó, nhìn đến trố mắt ngoác mồm, lại sợ không dám nói lời nào.

Ngô Củ cảm giác mình hô hấp không xong, còn lấy hết sức lực thổi khí, thổi mấy lần liền choáng váng đầu hoa cả mắt, nhìn thấy Tề Hầu biến thành hai người. Khi Ngô Củ rốt cuộc thổi không nổi nữa, muốn kêu người khác lại đây thổi tiếp, Tề Hầu đột nhiên phát ra tiếng "Khụ!", ngực nhanh chóng phập phồng mạnh hơn.

Ngô Củ vừa thấy, lập tức vui mừng hiện ra mặt, nói:

"Được rồi."

Nói xong, co quắp ngồi ở một bên, mệt đến đứng lên không nổi nữa.

Những người khác vội vã vây lại bên Tề Hầu, đều muốn là người đầu tiên Tề Hầu thấy khi mở mắt. Mà Ngô Củ không có nhã hứng đó, co quắp ngồi ở một bên, cả người ướt nhẹp, dùng sức lau miệng mình, liền vội vàng nói:

"Tử Thanh, Tử Thanh..."

Tử Thanh nhanh chóng lại gần, nói:

"Công tử, ngài thế nào? Công tử, sắc mặt ngài không tốt."

Ta có thể có sắc mặt tốt được sao? Vừa nãy mạng người quan trọng, miệng đối miệng làm nhân viên cứu hộ. Hiện tại vừa nghĩ lại, cảm thấy mình lúc đó quá can đảm. Cả người đều là da gà!

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Nhanh... nhanh mang nước lại đây."

Tử Thanh thấy có chút kỳ quái, liền nghe Ngô Củ tiếp tục suy yếu nói:

"Ta muốn súc miệng."

Tử Thanh:

"..."

May mà Quân thượng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại!

Ngô Củ đem nước Tử Thanh đưa tới ngậm trong miệng.

"Ùng ục ùng ục"

Nước vừa vào miệng, cảm giác mình thực sự là giải thoát rồi, lập tức có một chút khí lực. Ngô Củ súc miệng, quay đầu nhìn người lẻ loi trên thuyền, chỉ vào Lương Ngũ mặt còn thất kinh, nói:

"Bắt hắn lại."

Công Tôn Thấp Bằng ở thuyền bên cạnh. Bởi vì thuyền diện tích có hạn, hắn không qua được thuyền Tề Hầu, vừa vặn nghe được Ngô Củ nói, hắn lập tức đáp:

"Vâng, Công tử."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!