Chương 46: Liếc mắt đưa tình

Ngô Củ muốn nói chuyện, mà bởi vì sặc quá lợi hại, cũng không nói ra được, nước mắt rưng rưng.

Công tử Củ tướng mạo vốn giống như văn nhân nhu nhược. Gương mặt xinh đẹp, vóc người nhỏ gầy, tứ chi thon dài, cằm nhọn. Nếu lúc bình thường làm bộ yếu ớt, khẳng định sẽ khiến cho người khác thương tiếc.

Nhưng Ngô Củ cũng không thích giả nhu nhược, ngày thường cũng không biểu hiện mình yếu đuối, cho nên thật sự bỏ qua điều kiện tốt.

Bây giờ ho khan nước mắt cũng chảy ra, mặc dù bản thân không có cảm giác gì, thế nhưng trong mắt Tề Hầu khó giải thích được. Dù sao khi hắn đi vào chính là nhìn thấy một thiếu niên trong trang phục tùy tùng đút quýt cho Công tử Củ. Thật ra cũng không có làm cái gì khác, nhưng động tác cùng biểu tình của thiếu niên kia khá là ám muội thân mật mà thôi.

Tề Hầu nhìn thấy Công tử Củ ho khan, ngữ khí không quá tốt nói:

"Tử Thanh lấy chén nước đến."

Tử Thanh vội vàng chạy đến bàn bên cạnh bưng chén nước đến. Tề Hầu dặn dò đút cho Công tử Củ uống.

Ngô Củ uống nước xong lúc này mới hơi hơi tốt một chút, bất quá vẫn nhẹ nhàng ho khan.

Ngô Củ vội vàng từ giường nhỏ xuống, cung kính hành lễ, nói:

"Quân thượng vì sao... Tới đây? Là có chuyện gì muốn dặn dò Củ đi làm?"

Tề Hầu ung dung đi ngồi xuống. Nhìn chung quanh bốn phía một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào Lương Ngũ.

Lương Ngũ bị Tề Hầu nhìn chăm chú, lập tức e thẹn cúi đầu, sửa lại tóc mai một chút, lén lút ném một cái mị nhãn cho Tề Hầu.

Tề Hầu trong lòng cười lạnh.

Sủng đồng này cũng không có gì hay ho. Sắc đẹp này không thể nói là đẹp mắt nhất. Biểu hiện cùng tận lực hành động, tựa như sợ không thể câu dẫn người khác.

Tề Hầu nhàn nhạt nói:

"Không có cái gì phân phó. Cô không thể tới nhìn Nhị ca một chút sao?"

Ngô Củ nghe khẩu khí của hắn "âm dương quái lạ", thực sự không hiểu là có ý gì. Liền nhìn thấy Lương Ngũ quăng mị nhãn, trong lòng Ngô Củ nghĩ.

Lương Ngũ này lại muốn gì đây. Không phải mới vừa câu dẫn mình sao, thoáng cái lại muốn bắt đầu đi câu dẫn Tề Hầu? Lẽ nào ý đồ của Lương Ngũ đến không phải vì mình?

Ngô Củ suy nghĩ tới lui trăm ngàn lần, mới trả lời.

"Không phải, Quân thượng hiểu lầm Củ."

"Hừ"

Tề Hầu cười lạnh một tiếng. Ngô Củ nhất thời nổi da gà một mảnh, bò lên cả phía sau lưng.

Hừ là có ý gì a? Quá ngạo kiều. Muốn ta phải suy đoán sao? Lòng của nữ nhân đã là dò kim đáy biển, chớ nói chi là so với lòng của nữ nhân, Tề Hầu càng cẩn thận hơn nhiều. Tề Hầu chỉ cho một chữ mà bắt làm cả bài luận. Thực sự không làm được nha!

Hai người trong lúc nhất thời đều không nói gì. Ánh mắt Tề Hầu lại đưa tới trên người Lương Ngũ, nói:

"Người là người phương nào? Nhìn rất lạ mặt."

Ngô Củ vừa muốn giới thiệu là dân chạy nạn được mình tiếp nhận. Kết quả Lương Ngũ đã giành nói trước. Hắn xông tới, quỳ gối bên chân Tề Hầu, ân cần nũng nịu nói:

"Khấu kiến Quân thượng, tiểu nhân họ Lương, vì ở trong nhà xếp hạng thứ năm, mọi người gọi tiểu nhân là Lương Ngũ. Ngũ Nhi là dân chạy nạn ở Lương Khâu ấp. Vì muốn đi biên giới gặp phụ thân lần cuối, cho nên cố ý xin nhờ Công tử tác thành một mảnh hiếu tâm của Ngũ Nhi."

Ngô Củ yên lặng nghe. Lương Ngũ liền đem mình ngọn nguồn nói một lần, cùng lần thứ nhất gần như giống nhau.

Quả nhiên như là học thuộc lòng bài. Không chỉ như vậy, ai sẽ nói gặp phụ thân một lần cuối? Đây không phải là nguyền rủa phụ thân mình sao?

Tề Hầu nghe, cũng không cảm thấy chân thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!