Chương 42: Phát cháo

Thiệu Hốt lấy một ít rượu, chuẩn bị cùng Răng Nhọn đại chiến 300 hiệp. Đừng thấy Đông Quách Nha là văn nhân, nhưng tửu lượng của hắn cũng thực kinh người. Thiệu Hốt mới từ phòng bếp lấy rượu trở về, liền nhìn thấy trong viện có người đang nói chuyện. Đã trễ thế này, thế nhưng Công Tôn Thấp Bằng lại đang trò chuyện với người nọ.

Thiệu Hốt cẩn thận lắng nghe. Hắn là kiếm khách, bước chân thực nhẹ, Công Tôn Thấp Bằng và người nọ đều không có phát hiện, thực mau hai người họ cũng đi rồi. Thiệu Hốt vội vàng ôm mấy vò rượu chạy vọt vào phòng.

"Rầm"

Đông Quách Nha đang trải giường, cũng không cần nhìn, liền biết là ai vào phòng, bất đắc dĩ thở dài nói:

"Trung Thứ tử, nhẹ tay một chút, cẩn thận quấy rầy Công tử nghỉ ngơi."

Thiệu Hốt vọt vào.

"Lộc cộc!"

Hắn đem mấy vò rượu để lên bàn, kích động nói:

"Răng Nhọn, ngươi đoán ta ở bên ngoài thấy được ai?"

Đông Quách Nha trải xong giường, lúc này mới chậm rãi đi tới, ngồi trước bàn, nói:

"Ai?"

"Công Tôn Thấp Bằng cùng Ung Vu kia!"

Đông Quách Nha nói:

"Có cái gì lạ đâu?"

"Ngươi không biết đâu, Công Tôn Thấp Bằng đi theo Ung Vu rồi, nói là đi uống rượu!"

Đông Quách Nha cầm một vò Thiệu Hốt vừa mang tới, nâng lên rót vào trong chén, nhướng mày nói:

"Uống rượu cũng không có gì lạ cả, Trung Thứ tử không phải cũng đang cùng Đông Quách uống rượu sao?"

Thiệu Hốt cãi lại.

"Không phải a, hai chúng ta uống rượu lại không có gì kỳ quái. Công Tôn Thấp Bằng thì khác."

Đông Quách Nha trong lòng cười.

Trung Thứ tử mỗi lần uống rượu còn không kỳ quái sao? Mỗi lần uống xong rượu đều ôm ta không buông tay!

Đông Quách Nha thấy bất kham. Thiệu Hốt thấy hắn không để bụng, nói:

"Ta thấy Công Tôn Thấp Bằng khẳng định là bị hồ ly tinh kia mê hoặc rồi. Ung Vu không phải khi còn nhỏ đã học vu thuật sao? Đừng nói là hắn dùng vu thuật mê hoặc khiến Đại Tư Hành điên đảo nha."

Ngô Củ trở về liền ngủ, một đêm ngủ ngon lành. Ngủ thẳng tới sắc trời sáng, Ngô Củ mơ hồ nghe thấy bên ngoài có âm thanh. Không biết là người nào đang ầm ĩ, âm thanh hết đợt này đến đợt khác.

Ngô Củ nhíu nhíu mày, lúc này mới mở mắt lại, liền thấy Tử Thanh quỳ gối một bên canh mình. Thấy Công tử tỉnh, Tử Thanh vội vàng nói:

"Công tử tỉnh? Hôm nay Quân thượng phân phó không khởi hành, để Công tử nghỉ ngơi."

Ngô Củ gật gật đầu, lại nằm trở về giường, muốn ngủ tiếp một giấc. Việc hạnh phúc nhất của đời người chính là khi tỉnh dậy còn có thể ngủ thêm một giấc.

Ngô Củ vui vẻ nằm xuống, đem chăn đắp lên, kết quả liền nghe được âm thanh ồn ào. Biết mình không phải nằm mơ, bên ngoài tựa hồ thật sự có người đang ầm ĩ, âm thành từ rất xa xôi truyền tới, không phải thực rõ ràng, cụ thể một câu cũng nghe không rõ nói gì.

Ngô Củ nói:

"Bên ngoài có chuyện gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!