Hôm nay là Trọng Nhĩ đăng cơ trở thành Tấn Hầu.
Trọng Nhĩ tuổi không lớn thế nhưng đã trở thành quốc quân. Trọng Nhĩ mặc hướng bào đen rất ra dáng, bên hông là một bội kiếm, nói cho đúng là dài hơn dao găm một chút.
Bên cạnh Trọng Nhĩ còn có một đứa bé nhỏ hơn một chút. Đứa bé kia cũng mặc trường bào, nhìn rất đáng yêu. Mắt to sáng ngời, hàng mi dài cong vút, chớp mắt có thể thổi bay trái tim người. Đôi mắt long lanh vô hại, thoạt nhìn rất ngoan hiền.
Chính là Giới Tử Thôi.
Tử Thôi cùng Trọng Nhĩ rất vui vẻ.
Hôm nay Trọng Nhĩ đăng cơ, những người khác đều đi uống rượu, nhưng Trọng Nhĩ quá nhỏ, bởi vậy không thể uống rượu. Tiệc rượu đối với trẻ con mà nói rất là tẻ nhạt. Trọng Nhĩ cùng Tử Thôi lén lút chạy ra ngoài hoa viên chơi.
Tử Thôi chạy ở phía sau, nhìn thấy bên cạnh đen thùi, liền nói:
"Công tử, Công tử..."
Trọng Nhĩ xoay người lại nói:
"Ngươi thật là đần, hiện tại bổn Công tử... À, không, Cô không còn là Công tử. Ngươi phải gọi Quân thượng."
Tử Thôi chớp mắt to, lập tức gật gật đầu, nói:
"Vâng, Quân thượng."
Trọng Nhĩ chắp tay sau lưng, nâng cằm, nói:
"Khanh có chuyện gì a?"
Tử Thôi vẫn là chớp mắt to, nói:
"Quân thượng, chúng ta trở lại thôi! Nơi này quá tối."
Trọng Nhĩ phất tay nói:
"Sợ cái gì. Không phải sợ, nam tử hán đại trượng phu còn sợ tối sao? Đi theo Cô."
Trọng Nhĩ nói, lôi Tử Thôi chạy về phía trước. Hai đứa bé chạy tới bên hồ. Xuân về hoa nở, ở bên hồ cũng không lạnh, Trọng Nhĩ ngồi xuống, cũng lôi Tử Thôi ngồi xuống.
Trọng Nhĩ từ trong lồng ngực móc ra một cái túi vải, bên trong chính là bánh, đưa cho Tử Thôi, nói:
"Cô hôm nay kế vị, mời ngươi ăn."
Tử Thôi thích ăn món ngọt, nhìn thấy bánh đôi mắt trong trẻo như phát sáng. Rất cảm kích, Tử Thôi tiếp nhận túi vải, tay chân vụng về mở ra, ngọt ngào nói:
"Tạ... tạ ơn Công tử! Không không không, không phải Công tử..."
Trọng Nhĩ thấy Tử Thôi gãi đầu khó xử, cười nói:
"Vậy cũng không nhớ, ngươi thật là ngốc!"
Thấy Tử Thôi có chút đáng thương, Trọng Nhĩ nói:
"Ngươi ngốc như vậy, thoạt nhìn rời khỏi ta là không được. Nhất định sẽ chết vì dốt nát! Được rồi như vậy đi, ngươi liền cả đời ở cùng ta. Chờ ngươi lớn rồi, ta phong ngươi làm Thượng đại phu, có được hay không?"
Tử Thôi bây giờ còn chưa có ý thức được Thượng đại phu là cái gì, cười híp mắt nhìn Trọng Nhĩ, ngọt ngào nói:
"Chỉ cần có thể ở cùng Công tử, làm cái gì cũng được!"
Trọng Nhĩ nghe cảm thấy hài lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!