Chương 31: Một cái mạng

Mưa to nói đến liền đến, một chút cũng không hàm hồ. Hạt mưa lớn liền thành chuỗi, phảng phất như cục đá từ bầu trời nện xuống, nện ở trên đường núi, đem đất nện đến gồ ghề lồi lõm.

Tề Hầu đem Ngô Củ ôm đến dưới tàng cây, tốt xấu gì cũng còn có thể che một ít. Ngô Củ vẫn cứ run run, Tề Hầu duỗi tay sờ, cái trán nóng cực kỳ, giống như có thể đem lòng bàn tay Tề Hầu thiêu cháy.

Tề Hầu hô vài tiếng, Ngô Củ cũng không có tỉnh. Bọn họ trên người chỉ mang theo lương khô và nước, căn bản không có mang thuốc, trước mắt trừ bỏ đục mưa, cũng không có biện pháp gì.

Ngô Củ gắt gao ôm Tề Hầu, tựa hồ cảm thấy lạnh. Tề Hầu lại thử thử sờ cái trán đối phương. Nếu nóng như vậy chỉ sợ không phải mới bắt đầu. Vừa rồi hắn đã cảm thấy thể lực người này thật sự kém tới cực điểm, chỉ sợ là vẫn luôn không thoải mái, nhưng không có nói ra.

Ngô Củ run bần bật, trên người cũng ướt đẫm, xiêm y bao bọc cũng ướt đẫm, hoàn toàn không có nửa điểm tác dụng. Môi tái nhợt, sắc mặt từ tái nhợt chậm rãi biến thành đỏ không bình thường, nóng lên càng thêm rõ ràng.

Tề Hầu cũng không kế khả thi, dù sao hắn cũng không phải y quan. Trước mắt bọn họ đã bò đến giữa sườn núi, tuy rằng xuống núi tương đối dễ dàng, dựa theo thể lực Tề Hầu ôm Ngô Củ đi xuống tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng mưa to như thế, đường xuống núi tất nhiên cũng khó đi vô cùng, nếu lại xảy ra chuyện gì thì không dễ dàng.

Tề Hầu đang nghĩ ngợi, Ngô Củ ở trong lòng ngực tựa hồ nói mê. Tuy rằng được ôm chặt, nhưng Ngô Củ không yên ổn, luôn là vặn vẹo. Tề Hầu có chút bất kham, duỗi tay lau nước mưa trên mặt, cúi đầu nhìn.

Công tử Củ ở trong lòng ngực hắn, duỗi tay ôm hắn, không biết mơ thấy cái gì, tóm lại trong miệng không ngừng nói chuyện. Bởi vì trời mưa lớn, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh đùng của nước mưa, nghe không được Công tử Củ rốt cuộc nói cái gì. Bất quá Công tử Củ tựa hồ có chút khát nước, không ngừng vươn đầu lưỡi liếm môi.

Ngô Củ sắc mặt đỏ thắm, môi lại tím tái, còn có một ít khô nứt chảy máu.

Tề Hầu vừa thấy, vội vàng với tay lấy túi nước. Túi nước vẫn tương đối nhiều. Hắn nhanh đem người từ trong lòng ngực kéo ra.

Đem Ngô Củ từ trong lòng ngực ra cũng phí lực. Ngô Củ gắt gao ôm hắn. Đừng thấy bị nóng đến hôn mê, nhưng sức lực của Ngô Củ phảng phất so với khi tỉnh còn muốn lớn hơn. Nếu Tề Hầu cậy mạnh đem người từ trong lòng ngực ra tới cũng không phải không thể, chỉ là Ngô Củ lại đột nhiên rầm rì.

Công tử Củ khóc, lại phảng phất như động vật bị thương, âm thanh đứt quãng vài tiếng, lại nói cái gì đó. Tề Hầu tức khắc đau đầu không thôi.

Công tử Củ ngày thường cũng là người bình tĩnh cẩn thận, sao khi bệnh lại khó chơi như thế?

Ngô Củ không rời lòng ngực. Tề Hầu muốn cho uống nước cũng không được. Hắn đành phải mềm mỏng nói:

"Nhị ca…… Nhị ca. Uống chút nước đi, nhị ca."

Hôn mê, Ngô Củ căn bản nghe không được hắn nói chuyện, chỉ là cảm giác có người nhẹ nhàng vỗ gương mặt, động tác không nặng, còn ôn nhu khuyên bảo mình. Cái cảm giác tựa hồ thực ôn nhu thực ấm áp……

Tề Hầu thấy Công tử Củ có chút phản ứng, rốt cuộc buông lỏng mình ra một ít, hắn nhanh chống dùng một tay đem người ôm lên. Vừa rồi hắn ôm Công tử Củ đến dưới tàng cây đục mưa đã phát hiện, người này dáng người gầy, thể trọng cũng rất nhẹ. Tề Hầu một tay ôm người đem lên tuyệt đối không thành vấn đề. Một tay khác cầm túi nước, đặt ở bên miệng đối phương, hắn vẫn giống dỗ dành trẻ nhỏ nói:

"Ngoan, nhị ca uống chút nước thì tốt rồi."

Ngô Củ dựa vào trên đầu vai Tề Hầu, eo bị Tề Hầu ôm, toàn thân mềm sụp không có sức lực, cũng không có tỉnh lại. Đôi mắt cũng không biết là nước mưa, hay là nước mắt, mơ mơ màng màng nửa mở nửa khép. Cũng là vì khát cực kỳ liền uống vài ngụm nước, cho đến khi sặc.

"Khụ!"

Ngô Củ mãnh liệt ho khan lên, suýt nữa làm túi nước rơi. Tề Hầu nhanh đem túi nước đặt ở một bên, vỗ lưng cho Ngô Củ, giơ tay tới, dùng tay áo lau nước trên mặt Ngô Củ.

Ngô Củ dựa vào trên vai hắn, ngửa đầu, uống chút nước tựa hồ tốt hơn một chút, ho khan xong hô hấp cũng vững vàng một ít, lẩm bẩm lại bắt đầu nói mê.

Bởi vì lúc này Ngô Củ dựa vào trên đầu vai, cho nên Ngô Củ nói chuyện ở bên tai Tề Hầu. Tuy rằng nói chuyện tương đối nhỏ, nhưng Tề Hầu cũng nghe rõ ràng.

"Mẹ……"

Tề Hầu một trận bất đắc dĩ. Hắn không biết Công tử Củ kêu ai, còn tưởng rằng là Lỗ nữ. Tề Hầu trong lòng có chút khinh thường. Lỗ nữ phóng đãng, Công tử Củ thậm chí chính là Lỗ nữ cùng người khác sinh ra. Cũng chưa từng nghe nói Lỗ nữ đối xử với con mình có bao nhiêu tốt. Thật không nghĩ tới Công tử Củ còn tâm tâm niệm niệm người như vậy.

Tề Hầu từ nhỏ không có mẫu thân, phụ thân cũng không sủng ái hắn, nên không có cách nào có thể biết loại thân tình này.

Ngô Củ uống nước xong, tựa hồ tốt một ít, dựa vào trong lòng ngực Tề Hầu ngủ. Tề Hầu cũng ngồi xuống, tĩnh tọa dưới tàng cây, nhìn mưa to bên ngoài, cũng không biết khi nào mới có thể dừng lại đây.

Sắc trời tối sầm, hơn nữa vì mưa to, bầu trời mây đen dày đặc, cho dù có ánh sáng cũng bị che khuất, căn bản thấy không rõ đường đi, cũng không có biện pháp lên núi.

Tề Hầu lẳng lặng ngồi, bên tai nghe Ngô Củ rên rỉ, còn có chút nghẹn ngào, trong lòng thế nhưng bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

Kỳ thật dọc theo đường đi, Tề Hầu nghĩ rất nhiều. Thời điểm lên núi cũng nghĩ tới rất nhiều. Tỷ như Công tử Củ vốn là bệnh tật ốm yếu, nếu chết ở trên núi cũng có thể đem trách nhiệm đẩy cho Tào Mạt, hắn sẽ chối bỏ tất cả. Nhưng mà đến thời điểm này, Tề Hầu lại cảm thấy hiện tại Công tử Củ không thể chết được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!