Chương 309: Pn không gì bằng huynh đệ

Khí trời chậm rãi ấm lên, thời gian qua Khương Chiêu vô cùng bận rộn quốc sự.

Từ khi Tề Hầu rời Tề quốc, Khương Chiêu liền bắt đầu đảm nhiệm vị trí quốc quân. Vừa mới bắt đầu hắn cũng không thích ứng, may là còn có Vô Khuy trợ giúp.

Sắp đến sinh nhật Vô Khuy, Khương Chiêu suy nghĩ không biết tổ chức tiệc như thế nào, hoặc là đưa quà mừng gì.

Khương Chiêu từ tiểu tẩm cung đi ra, một đường đi tới hoa viên. Công tử Vô Khuy đứng ở bên một cây đại thụ bên hồ. Gió thổi rì rào, cánh hoa rơi xuống đáp trên vai, trên tóc Công tử Vô Khuy.

Công tử Vô Khuy đứng thẳng người, chắp tay sau lưng nhìn mặt hồ giống ngắm cảnh sắc. Hắn cũng không có động, cũng không có phủi cánh hoa, cứ đứng tĩnh lặng, rất điềm đạm.

Khương Chiêu nhìn Công tử Vô Khuy, đôi môi không khỏi cong lên, nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng Công tử Vô Khuy. Hắn giơ tay quét cánh hoa trên đầu Công tử Vô Khuy.

Công tử Vô Khuy lúc này mới quay đầu lại nhìn, thấy là Khương Chiêu, cười cười, nói:

"Vô Khuy bái kiến Quân đệ."

Hắn nói, liền muốn làm lễ. Khương Chiêu nhanh chóng ngăn cản, nói:

"Đại ca, không cần giữ lễ tiết, lúc trước ta đã nói."

Công tử Vô Khuy cười cười, giơ tay lên sửa lại tóc của chính mình. Khương Chiêu cười nói:

"Còn có một cánh hoa."

Hắn nói, giơ tay đi lấy cánh hoa.

Khương Chiêu vóc người cao lớn, tướng mạo Lữ Chiêu rất giống Tề Hầu. Khi còn bé có chút nhút nhát, mà bây giờ hắn là quốc quân thoạt nhìn uy nghiêm có khí phách.

Bởi vì gần đây Khương Chiêu rất bận, Công tử Vô Khuy rất lâu chưa gặp Chiêu Nhi. Công tử Vô Khuy nói:

"Quân đệ hết bận chính sự?"

Khương Chiêu cười nói:

"Nhờ có đại ca hỗ trợ, đã hết bận."

Hắn nói, kéo Công tử Vô Khuy vào đình bên bờ hồ. Bọn họ ngồi xuống, tự nhân cung nữ lập tức nâng dâng trà cùng bánh.

Khương Chiêu tự mình rót trà cho Công tử Vô Khuy. Công tử Vô Khuy chắp tay nói:

"Vô Khuy cảm tạ Quân đệ."

"Đại ca, ngươi đã lâu không gọi ta là Chiêu Nhi."

Công tử Vô Khuy cười cười, nói:

"Bởi vì Quân đệ đã lớn rồi, bây giờ Quân đệ trên vạn người, chính là quân chủ Tề quốc. Nếu Vô Khuy gọi Quân đệ như vậy, chẳng phải là vô lễ? E sợ người ta chê trách."

Lữ Chiêu kéo tay Công tử Vô Khuy. Bàn tay của hắn rất lớn, đã không phải là đứa trẻ níu ống tay áo đại ca, vẻ mặt rụt rè.

Bàn tay rộng lớn, mang theo một ít lực phủ trên mu bàn tay Vô Khuy, thấp giọng nói:

"Chiêu Nhi vĩnh viễn là Chiêu Nhi của đại ca, sẽ không thay đổi. Nếu đại ca sợ người ta chê trách, khi chỉ hai chúng ta có thể gọi đệ đệ như vậy hay không?"

Công tử Vô Khuy thấy Khương Chiêu bướng bỉnh. Hắn biết đệ đệ này bướng bỉnh liền gật đầu nói:

"Chiêu Nhi."

Khương Chiêu tựa hồ cao hứng, vội vàng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!