Cơ Lãng nhìn thấy khoảng cách này, không cao hứng lắm, nhất định muốn lại gần Thái tử Trịnh.
Bất quá hắn chân không tiện, trên người đều là vết thương hơi động liền đau.
"Ui!"
Thái tử Trịnh dịch sang một chút, nói:
"Đừng nhúc nhích, phụ thân đừng làm tổn thương chính mình.
Nơi nào đau, con đi gọi y quan đến!"
Cơ Lãng níu hắn, nói:
"Lừa con thôi, ai kêu Trịnh không nghe lời."
Thái tử Trịnh vừa nghe, giờ mới hiểu được Cơ Lãng căn bản không đau, chỉ là làm bộ rất đau.
Hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Cơ Lãng nắm lấy tay Thái tử Trịnh, nói:
"Trịnh, là vi phụ không tốt, lúc đó nói lời khó nghe.
Đó không phải là ý vi phụ, con còn giận sao?"
Thái tử Trịnh lắc đầu nói:
"Không có, con chưa từng giận, là thật."
Cơ Lãng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Có chút uể oải, hắn dựa vào ngực Thái tử Trịnh, cứ như vậy ngủ, đặc biệt thả lỏng.
Nhưng Thái tử Trịnh là cứng ngắc.
Chờ Cơ Lãng hô hấp đều đặn, Thái tử Trịnh cúi đầu, hôn một cái trên đỉnh đầu, thấp giọng nói:
"Con làm sao...! Có thể giận đây."
Nhìn Cơ Lãng bình tĩnh an tường, nhất thời hắn có một loại cảm khái.
Nếu như ý nghĩ không bị bại lộ, liền như vậy cả đời ở bên cạnh cũng đủ rồi.
Bởi vì Cơ Lãng bị thương, săn bắn kết thúc sớm.
Thái tử Trịnh hộ tống Cơ Lãng trở về Vương cung.
Cơ Lãng bị thương, bởi vậy cần phải tĩnh dưỡng, không thích hợp lao tâm lao lực, vì vậy liền đem rất nhiều chuyện giao cho Thái tử Trịnh xử lý, vừa vặn cũng xem như rèn luyện.
Thái tử Trịnh ban ngày rất bận.
Vô luận thế nào hắn đều phải tranh thủ cùng Cơ Lãng dùng bữa trưa cùng bữa tối.
Cơ Lãng mấy ngày nay thanh nhàn rất nhiều, chỉ là còn có rất nhiều người muốn hắn tuyển phu nhân.
Nói nếu như lúc này có phu nhân, như vậy Cơ Lãng liền không cần Thái tử bận trước bận sau chiếu cố, có thể để cho phu nhân tới chăm sóc, cũng phi thường thuận tiện.
Ý định gả con gái cho Thiên Tử của quốc quân Trần quốc rơi vào khoảng không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!