Chương 3: Tưởng niệm

Tử Thanh năm nay mười hai tuổi. Hắn là người đi theo Công tử Củ lâu nhất. Công tử Củ là nhị công tử của Tề Hi Công, cũng là vị công tử thông minh nhất, trong sáng nhất trong các vị công tử.

Công tử Chư Nhi tuy rằng lớn tuổi nhất, nhưng hành vi thô bỉ bạo ngược, thông dâm với muội muội, tàn sát muội phu. Quả thực đại công tử làm người người phỉ nhổ, hoàn toàn không có tư cách so cùng nhị công tử.

Mà tam công tử cũng chính là Công tử Tiểu Bạch, trẻ tuổi nhất, là người ổn trọng nhất trong ba người. Đừng thấy hắn nhỏ nhất, tuổi so với Công tử Chư Nhi nhỏ hơn rất nhiều, so với nhị công tử nhỏ hơn vài tuổi, nhưng hắn làm người phi thường lão luyện thành thục.

Tử Thanh cảm thấy dù tam công tử lão luyện thành thục nhưng cũng không đuổi kịp nhị công tử nhà hắn. Bởi vì tam công tử tuy rằng cẩn thận, nhưng phảng phất là một khối gỗ ngâm nước, muốn điểm cũng điểm không ra.

Dựa vào sự chọn lựa của ba vị sư phó thì biết. Năm đó Tề Hầu chọn sư phó cho ba vị công tử. Ba vị sư phó chính là đại thần trung lương tài trí của triều đình. Nhắc đến họ thì chỉ có thể nói là trụ cột của Tề quốc, phân biệt là Bào Thúc Nha, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt.

Ba người này cảm tình cũng phi thường tốt. Bào Thúc Nha tuổi lớn nhất, Quản Di Ngô ở giữa, Thiệu Hốt trẻ tuổi nhất. Ba người nhất kiến như cố, kết thành huynh đệ, lại còn từng lập lời thề, về sau nhất định phải đồng thời phụ tá tân quân, làm Tề quốc lớn mạnh, nếu không dù chết cũng thẹn với liệt tổ liệt tông Tề quốc.

Năm đó ở trước mặt Tề Hi Công, ba người không hổ là thân như thủ túc, đồng thời nhìn ra Công tử Củ tài hoa hơn người. Công tử Củ khí độ bất phàm, mặt như quan ngọc, hơn nữa tài hoa hơn người, ba người đồng thời chọn Công tử Củ.

Bất hạnh cho đại công tử Chư Nhi cùng tam công tử Tiểu Bạch không có sư phó. Tề Hi Công lúc này mới mạnh mẽ ép Bào Thúc Nha đi làm sư phó cho tam công tử, Thiệu Hốt đi làm sư phó cho đại công tử.

Bất quá Thiệu Hốt được lợi. Đại công tử Chư Nhi chướng mắt Thiệu Hốt, vì hắn tuổi còn nhỏ hơn đại công tử, cơ bản chỉ ngang cùng nhị đệ. Để một người nhỏ hơn mình làm sư phó, chẳng phải là để người khác cười đến rụng răng sao. Đại công tử sỉ nhục Thiệu Hốt, đuổi hắn trở về. Ngược lại Thiệu Hốt không cảm thấy sỉ nhục, vô cùng cao hứng cùng Quản Di Ngô làm sư phó cho nhị công tử.

Bào Thúc Nha liền không vui. Người luôn luôn ổn trọng như Bào Thúc Nha còn náo loạn một hồi, cáo ốm không ra. Hai vị huynh đệ tìm mọi cách khuyên bảo, sợ hắn chọc giận Tề Hi Công. Bào Thúc Nha rơi vào đường cùng, đành phải phụ tá tam công tử.

Tử Thanh biết được những chuyện này là từ miệng Thiệu sư phó.

Từ chuyện này có thể nhìn ra được, những người hàng đầu trong triều đều ưu ái nhị công tử nhà hắn. Những người xấu cố tình dèm pha mẫu thân của nhị công tử, khiến bà không được sủng hạnh, mà Tề Hi Công đối với nhị công tử cũng lãnh đạm.

Nhị công tử thông minh nhất, nên Tử Thanh vạn phần tự hào. Bất quá lần này nhị công tử tỉnh lại trở nên có chút khác thường. Tử Thanh cũng không nói ra được khác như thế nào. Nhưng hình như hết sức ổn trọng, lời nói đều nhàn nhạt, còn nói rất kỳ quái, làm Tử Thanh không hiểu được.

Thí dụ như mới vừa rồi, Tử Thanh suýt nữa nghe không hiểu nhị công tử nói gì. Nhị công tử phân phó hắn chuẩn bị ba đồ vật. Ba đồ vật là dùng gặp mặt Tề Hầu.

Tử Thanh cho rằng ba đồ vật có thể là vật báu vô giá, hoặc là đỉnh đồng sư tử đá, hay tìm kì nhân dị sĩ có năng lượng dị thường, nhưng lại không phải.

Ba đồ vật: một là đan thục, hai là hồ ma, ba là mật.

Ba đồ vật bình thường đi đâu mà không có?

Tử Thanh lập tức liền gãi gãi đầu. Không chỉ là Tử Thanh, ngay cả Quản sư phó luôn luôn liệu sự như thần cùng Thiệu sư phó cũng là hai mặt nhìn nhau, không biết nhị công tử là có ý tứ gì.

Ngô Củ thấy bọn họ hai mặt nhìn nhau, chỉ là khẽ cười một tiếng, nói:

"Lo chuẩn bị đi."

Ngô Củ sắc mặt không tốt, tái nhợt lợi hại. Tử Thanh đi chuẩn bị đồ vật. Thiệu Hốt đi kêu y quan.

Nhưng thật lâu không thấy y quan đến. Lỗ Công đã binh bại, hiển nhiên không giống lúc trước ân cần đối đãi Ngô Củ.

Ngô Củ nằm ở trên giường ho khan, nhờ Thiệu Hốt lấy nước tới.

Nhìn vào chén nước, Ngô Củ thấy diện mạo mình hiện tại. Bộ dáng vẫn không khác mấy, chỉ là quá mảnh khảnh, mặt tiều tụy, yếu đuối mong manh. Trách không được mới nói mấy câu liền ho lợi hại. Đây là bộ dạng bệnh nặng, thật đúng là đáng sợ.

Thiệu Hốt tức khí đá bàn nhỏ, Quản Di Ngô nhíu mày nói:

"Tam đệ, không thể ở trước mặt công tử lỗ mãng."

Thiệu Hốt lúc này mới thu liễm một ít, nhưng vẫn căm giận, tay nắm bảo kiếm run lên, hiển nhiên là bị Lỗ Công chọc giận rồi.

Ngô Củ híp mắt, cũng không nóng nảy một chút nào. Bởi vì dù sao cũng đã chết một lần, đã dạo quỷ môn quan một chuyến rồi, vốn là "mất" mạng, lại có thể sống thêm một tháng.

Mà Ngô Củ cũng không tức giận hành động của Lỗ Công. Lỗ Công hiển nhiên là bắt nạt kẻ yếu.

Lúc trước Lỗ quốc cảm thấy Công tử Củ là nhị công tử Tề quốc có thể kế vị danh chính ngôn thuận. Lỗ quốc như thế nào cũng coi như là bên ngoại của Công tử Củ, có quan hệ họ hàng. Nếu Công tử Củ kế vị, Lỗ quốc chính là có công lớn, có thể nơi nơi kiềm chế Tề quốc. Vì như vậy Lỗ quốc mới bán mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!