Chương 27: Nhìn lén

Khẩu khí Ngô Củ nửa thật nửa giả, dường như đang nói giỡn. Ngón tay lại ngả ngớn vẽ một đường trên cổ Tử Thanh. Giống như là đang đùa giỡn, lại làm Tử Thanh đột nhiên rùng mình.

Không chỉ như vậy, ngay cả động tác ngả ngớn của Ngô Củ cũng trở nên phi thường nguy hiểm. Ngón tay trên cổ Tử Thanh cũng không phải ngón tay, mà một chủy thủ sắc bén, trong nháy mắt là có thể đâm xuyên yết hầu của Tử Thanh.

Tử Thanh khẽ run, trong lúc nhất thời không mở miệng được.

Ngô Củ đem hành động run rẩy kia thu hết đáy mắt, chỉ là hơi hơi mỉm cười, không mở miệng, lại phát ra một tiếng cười giọng mũi.

"Hử?"

"Công...... Công tử......"

Tử Thanh cúi đầu, nói:

"Tử Thanh thấy... Công tử cùng hai vị sứ thần uống rượu vui vẻ. Sợ... sợ không đủ thức ăn, cho nên đi một chuyến phòng bếp."

Ngô Củ chậm rãi buông tay, cười nói:

"Đi phòng bếp? Vậy món ăn đâu?"

Tử Thanh bản thân đã khẩn trương, bị hỏi như vậy tức khắc đôi mắt co rụt lại. Hắn cảm giác Ngô Củ đã biết cái gì, buộc mình đi vào khuôn khổ.

Tử Thanh năm nay mới mười hai tuổi, nhưng mà tâm lý kỳ thật không chỉ mười hai. Hắn đã chịu qua khổ gấp nhiều lần mấy đứa trẻ cùng tuổi khác. Sau khi gặp được Tề Hầu, hắn vẫn luôn mang ơn đội nghĩa muốn hồi báo, rốt cuộc cơ hội đã tới.

Khi đó, bởi vì Tử Thanh đáng yêu thanh tú, tướng mạo rất là đoan chính, làm người lại phi thường cẩn thận, cho nên được phân phối đến hầu hạ Nhị Công tử Củ. Tử Thanh tưởng rằng mình có ngày tốt rồi. Không nói đến có thể lộ diện, chỉ là nói không còn bị người khác xem thường, khinh thường, khi dễ.

Nhưng mà Tử Thanh không ngờ, Công tử Củ chỉ có thông minh lễ độ mặt ngoài. Trước mặt Tề Công giả phi thường khéo léo, mà trong lén lút lại đối với tự nhân, cung nữ vừa đánh vừa mắng. Không hài lòng liền lấy nô lệ trút giận.

Tử Thanh bởi vì là người gần nhất cho nên bị đánh nhiều nhất. Nhưng Tử Thanh đã quen, cũng không có chạy. Bởi vì hắn xuất thân không khác dê bò, thậm chí còn không bằng dê bò, bởi vì hắn là nô lệ......

Sau đó Tam Công tử lại xuất hiện, đối đãi với Tử Thanh có lễ. Tử Thanh cũng biết, Tam Công tử muốn mình làm nội ứng. Tử Thanh chính là chịu không nổi người giả từ bi lễ ngộ. Thật ra hắn biết ai sẽ đối đãi với nô lệ từ bi? Thậm chí chỉ là vì đạt được mục đích mới giả từ bi.

Tử Thanh đáp ứng làm nội ứng. Hết thảy đều thực thuận lợi, Tử Thanh vẫn bị đánh, nhưng chưa bao giờ bị hoài nghi, cho đến khi......

Tử Thanh bỗng nhiên cảm thấy Nhị Công tử có chút không giống.

Từ khi nào đã bắt đầu?

Nhị công tử ở ngoài Lâm Tri Thành bị Công Tôn Thấp Bằng ngăn cản vào thành, dưới sự tức giận hộc máu ngất đi. Sau khi Nhị Công tử tỉnh lại liền khác trước. Điểm này không chỉ là Tử Thanh nhìn ra được, cả Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô cũng đã nhìn ra.

Nếu nói Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô trước kia là trung quân, thì hiện tại là triệt để tâm phục khẩu phục.

Từ lúc đó, Tử Thanh không bị đánh. Trên người chỉ là có vết thương cũ, không có miệng vết thương mới. Vết thương theo thời gian chậm rãi lành dần, mà việc của Tử Thanh lại ngày càng gian nan.

Nhị Công tử trở nên cẩn thận hơn, không chỉ là thông minh, hơn nữa Tử Thanh rất nhiều lần không có tìm được cơ hội đi báo bẩm báo cho Tề Hầu.

Hiện giờ vừa đi bẩm báo, lại suýt nữa bị bắt......

Không đúng, không biết có phải là suýt nữa hay không, có lẽ đã bị bắt được rồi. Bởi vì thái độ Nhị Công tử có chút ái muội không rõ, thật không minh bạch. Trong lòng Tử Thanh phi thường thấp thỏm bất an.

Ngô Củ hỏi thức ăn đâu, Tử Thanh trả lời không được. Hắn mới mười hai tuổi, tuy rằng đã được rèn luyện tâm như nước lặng, nhưng có những đối khó đối phó như Ngô Củ.

Tử Thanh run rẩy, tự trấn định nói:

"Phòng... Phòng bếp không có thức ăn, cho nên Tử Thanh... Tử Thanh liền trở lại."

"Phụt"

Ngô Củ nghe xong lại cười một tiếng, tựa hồ có chút sung sướng, phất phất tay, không để ý nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!