Tề cung nguy nga, tường cao, mái ngói đao cong, cột nhà to lớn. Nhưng mà ở nơi hùng tráng như vậy, lộ ra một loại tang thương suy bại.
Gió cuốn tuyết đọng trên mặt đất kêu rào rào bay về phía trời cao.
Ở Tề cung đẹp đẽ quý giá mà tẩm cung Tề Hầu lại dựng nên một bức tường xấu xí cao ngất. Tường cao bao quanh tẩm cung, đem tẩm cung vây kín không kẽ hở, tường cao phảng phất như là nhà tù, bên cạnh có quân gác nghiêm ngặt.
Một cung nữ xiêm y màu hồng nhạt vừa đi vừa nhìn chung quanh. Dáng vẻ lén lút, nàng dùng tay chân sờ soạng chân tường xấu xí. Đi đến một góc, nàng nhanh chóng duỗi tay tháo vài khối gạch. Phía dưới chân tường cao ngất thế nhưng lộ ra một cái lỗ chó nhỏ.
Lỗ nhỏ thật sự rất nhỏ, cung nữ dáng người mảnh mai cũng khó khăn bò qua, còn có vài phần gian nan. Cung nữ sử dụng chân cùng tay từ lỗ chó chui vào trong. Chui vào xong, nàng vội vàng lấp kín lỗ chó lại, duỗi tay đè ép ngực mình, phảng phất như tự an ủi chính mình. Bất quá vị trí ngực có chút căng phồng, hẳn là có giấu đồ vật.
Cung nữ bò vào, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy hướng tẩm cung Tề Hầu.
Không có một bóng người, nơi nơi đều là lá khô tuyết đọng.
"Ô ô"
Phảng phất có tiếng kêu khóc.
Cung nữ nhanh chóng đi thật nhanh về phía trước. Trên đường nàng té ngã một cái, bánh nướng lớn từ trong lòng ngực rơi ra.
"Bịch!"
Bánh rơi trên mặt đất, bị chìm trong tuyết. Cung nữ chạy nhanh nhặt bánh nướng từ trong tuyết lên. Nàng không kịp phủi sạch sẽ, bò dậy liền chạy.
"Rầm!!"
Nháy mắt cung nữ vọt vào gian đại điện tối tăm.
Trong đại điện một mảnh u ám, không thấy ánh nắng. Bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có, tràn ngập một mùi ẩm mốc khó ngửi.
Cung nữ chạy vào, liền thấy trên giường nằm một người đầu bạc, vẫn không nhúc nhích.
Cung nữ nhanh chóng chạy tới, ông lão cử động, chỉ là hơi hơi giật thân mình. Một giọng nói khàn khàn, mở miệng là không ngừng ho khan.
"Người nào?"
Cung nữ tiến lên.
"Bịch!"
Nàng quỳ gối, nước mắt chảy xuống, khóc lóc kể lể.
"Quân Thượng, nô tỳ là Yến Nga! Quân Thượng!"
Cung nữ nói xong khóc không thành tiếng. Mà ông lão nằm ở trên giường đầy mặt nước bùn, quần áo cũ nát, trời đông giá rét chỉ có một cái chăn mỏng phủ trên người. Sắc mặt đã đỏ đến đáng sợ, tất nhiên là đang sốt nhưng không ai để ý tới.
Mà ông lão này xác thật là Tề Hoàn Công Khương Tiểu Bạch hùng bá Xuân Thu!
Tề Hoàn Công nằm ở trên giường, đôi mắt cơ hồ không mở ra, nói.
"Tự nhân ở đâu? Cô khát nước, vì sao không người đưa nước?"
Cung nữ nghe nói như vậy khóc càng lớn, thở hổn hển, nói:
"Quân Thượng! Tự nhân (thái giám) cùng đám người bên ngoài tác loạn, phong tỏa Tề cung, không cho nhóm đại phu tới gặp Quân Thượng! Muốn Quân Thượng sống sờ sờ đói chết khát chết! Cao tử rất bất đắc dĩ, mới lệnh nô tỳ lén bò vào từ lỗ chó tới xem Quân Thượng!"
Nàng nói, nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy ra một cái bánh nướng dơ hề hề. Bánh nướng lớn mặt trên dính dơ do lúc rơi vào vũng nước do tuyết tan ra biến thành vũng bùn đen. Cung nữ Yến Nga lấy ra, lập tức dùng tay áo lau lau bánh nướng lớn, vội vàng đưa cho Tề Hoàn Công, nói:
"Quân Thượng xin dùng một ít, bảo trọng thân thể, chờ tính kế sách!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!