Chương 9: Người Giám Hộ

Tem speechmilk

____

Jeon Junghyung vô tư đáp lại " Kim Taehyung..."

" CÁI GÌ!!!" Jeon Jungkook suýt nữa đã nhảy dựng trên xe.

Kim Taehyung! Kim Taehyung! Không phải là kẻ cậu đang tìm đấy chứ?

Không phải, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi!

Jeon Junghyung thấy cậu phản ứng kì lạ, bèn hỏi " Em quen sao?"

" Không quen." Jungkook lắc đầu không nghĩ nữa, cậu nhìn Junghyung hỏi:"Anh! Chúng ta đi đâu dùng cơm đây? Em đói sắp chết rồi"

Từ sáng đến giờ trong đầu cậu chỉ có trả thù, trả thù cộng với mệt mỏi quá độ vì bị dày vò một phen, nên cậu chẳng có tâm trí nào nuốt nổi cơm. Bây giờ, có Jeon Junghyung ở đây, coi như chuyện của cậu sắp được giải quyết rồi.

" Taehyung đã đặt chỗ rồi. Chúng ta chỉ cần đến là được rồi"

Chạy xe gần hai mươi phút, rốt cuộc cũng đến nơi. Jungkook theo thói quen lúc nhỏ khoác tay người anh trai của mình, bước vào trong nhà hàng mang hơi hướng cổ kính, sang trọng dành cho những người giàu có.

Đến quầy lễ tân nói tên Kim Taehyung, liền được nhân viên dẫn vào trong phòng Vip đã được đặt trước đó.

Vừa bước vào, mùi thơm thoang thoảng lấn át cả mùi trà trên bàn xộc vào cánh mũi, Jeon Jungkook thoáng khựng lại, đây là lần thứ ba cậu ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này. Lần thứ nhất là ở gần cổng trường, lần thứ hai là lúc cậu tỉnh lại trong bệnh viện ngửi thấy và lần thứ ba chính là ngày hôm nay.

Rốt cuộc là mùi gì, khiến cho đầu óc của cậu không tự chủ được chạy ra một thước phim mơ hồ không rõ nội dung, ngoại trừ cái đó ra thì tim cậu cũng đập thình thịch, máu trong người như được bật công tắc mở, ào ào tuôn ra khô nóng đến khó chịu.

" Sao vậy?" Kịp thời đỡ Jeon Jungkook cơ hồ sắp ngã xuống, Jeon Junghyung lo lắng hỏi.

Jungkook lắc đầu cười trừ, cậu từ từ ngồi xuống, đối diện với người đàn ông đang bận pha trà mà không ngước nhìn bọn họ, ngay từ khi bọn họ bước vào.

" Cậu đến lâu chưa?" Jeon Junghyung giống như đã quen với thái độ của người nọ, anh cũng không tức giận.

Kim Taehyung lúc này mới dừng động tác pha trà, nhìn Junghyung đáp " Cũng vừa mới đến. Muốn ăn chưa?"

" Ừm. Bé yêu nhà mình nói đói rồi"

Khụ khụ! Jeon Jungkook chưa kịp đề phòng liền bị hai từ bé yêu làm cho ho sặc sụa. Cũng may là mình chưa uống nước.

Jeon Junghyung buồn cười vuốt lưng giúp cậu thuận khí.

Kim Taehyung phía đối diện, nghe hai từ bé yêu cũng không nhịn nổi nhếch nhẹ khóe miệng, nhưng không đợi hai anh em phát hiện ra nụ cười ấy, đã bị hắn thu lại ngay trong chớp mắt.

Ấn chuông trên bàn để gọi người mang thức ăn lên, Junghyung bắt đầu nói chính sự " Giới thiệu với cậu, đây là em trai của mình Jeon Jungkook"

" Ồ! Jeon Jungkook sao?" Kim Taehyung gật gù đầy ý cười nhạo.

" Anh có ý gì?" Nhìn cái tướng đểu giả kia của hắn, cậu đã không ưa nổi rồi.

Jeon Junghyung thấy em trai mình đột nhiên cất cao giọng, chặn tay đang cuộn chặt thành nắm đấm của cậu, lắc đầu" Lịch sự một chút."

" Hôm nay đến đây một phần là muốn nhờ cậu một việc. Cậu cũng biết rồi đấy, người thân thì không thể vào trường thăm con, bọn mình thì lại bận không thể chăm sóc thằng nhóc nghịch ngợm này được. Nó vừa mới gọi điện báo là có người ức hiếp nó, cho nên mình nghĩ, ngoài cậu ra thì không ai có thể giúp đỡ được"

Nghe đến hai chữ ức hiếp, Kim Taehyung liền muốn cười. Hắn giả vờ như không có gì hỏi " Là như thế sao? Cậu nói xem, muốn mình giúp như thế nào?"

" Ở trong trường, cậu có thể chăm sóc thằng bé không? Ví dụ như nếu thằng bé cần gì, muốn gì cậu có thể đáp ứng, sau đó cậu báo lại với mình là được, hoặc là có ai khi dễ nó, cậu thay mặt mình ra mặt giúp được chứ?"

Là bạn thân hơn 10 năm, tất nhiên là anh đủ tin tưởng người bạn này của mình có thể chăm sóc em trai thật tốt. Huống hồ cả hai cũng là Alpha với nhau, cũng tiện hơn, không phải sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!