Chương 8: Nam Thần Bị Xử

Tem peachtaegukie

2

____

Jeon Jungkook rất tin tưởng vào phong thái làm việc của đám bạn mình, cậu đi một mạch về phòng muốn đánh một giấc cho đến xế chiều. Nhưng ông trời lại không chiều lòng cậu, khi đầu sắp chạm đến cái gối mềm mại thì điện thoại cậu liền reo lên.

Jungkook cau mày muốn ném phăng cái điện thoại, nhưng thấy tên 'Anh cả' hiển thị trên màn hình, cậu liền hít một hơi thật sâu, mới bắt máy.

" Alo"

Đầu dây bên kia ồn ào một chút liền ngừng hẳn, sau đó Jungkook liền nghe giọng nói ngọt ngào, êm tai của nữ chủ nhân Jeon gia vang lên " Bé yêu! Con đang làm gì vậy?"

" Mami! Con lớn rồi, không phải bé mà!"

Jungkook chu môi bày tỏ sự tức giận, cái tên bé yêu này theo cậu hơn 19 năm cuộc đời. Bé yêu không phải chỉ để gọi con gái thôi sao? Một tên Alpha cao lớn, mạnh mẽ như cậu vậy mà bị gắn với cái tên vừa nghe đã thấy quê mùa, yếu đuối rồi.

Ở nhà, Mami gọi bé yêu, Dad rồi anh trai, đến nhà nội, ngoại đều rủ nhau gọi như thế, Jeon Jungkook dù chán ghét cái tên này cũng không dám cãi lại, chỉ là lâu lâu mới phản bác một câu.

" Ời, ời! Mami biết, nhưng bé yêu trong mắt của Mami vẫn luôn là cục vàng bé nhỏ không bao giờ lớn"

Câu trả lời của mẹ Jeon, chính xác từng câu từng chữ trong suốt 19 năm mà cậu từng nghe. Vì lý do đó mà cậu để mặc bọn họ thích gọi như thế nào thì gọi.

" Mami, sao mẹ lại dùng điện thoại của anh cả? Anh cả đâu rồi?"

" Ừ, anh cả đang cùng chú út của con chơi cờ, điện thoại của mẹ cho mấy đứa nhỏ chơi rồi, nên dùng điện thoại của anh con để gọi"

Jungkook ồ một tiếng không nói nữa, cậu muốn ngủ nhưng không dám tắt máy trước, nếu không nữ chủ nhân sẽ lại cằn nhằn cho xem.

" Bé yêu! Con đã trên 18 rồi, có đặc biệt yêu thích người nào hay không?"

Mami nói xong câu này, Jeon Jungkook lại nổi trận lôi đình. Cậu ngồi dậy nhíu mày, nghiến răng đáp

" Yêu thích thì không... Nhưng con đặc biệt ghét một người, chỉ mới gặp trong một đêm mà..."

" Mà?" Mẹ Jeon đầu dây bên kia ngoắc ngoắc tay với mọi người trong nhà, mở loa ngoài cho tất cả cùng nghe xem câu trả lời của Jungkook.

Bị truy hỏi cặn kẽ như vậy, Jeon Jungkook ho khụ khụ, chuyện này là một bí mật ảnh hưởng đến tôn nghiêm của một người đàn ông, sao có thể nói cho người khác biết được chứ.

" Hắn ta... ức hiếp con" Jungkook giả vờ sụt sùi như đang khóc.

"???" Tất cả mọi người

Jeon Jung Chae anh cả của Jeon Jungkook là người phản ứng đầu tiên, anh đập tay xuống bàn giận dữ hỏi cậu " Là thằng nào?"

Jungkook nhếch miệng cười, nhưng giọng nói vẫn đầy sự uất nghẹn khi vừa mới 'khóc' xong " Hắn ta là bác sĩ, bác sĩ trong bệnh viện Sonkyung.. Hic"

Jeon Jung Chae không nói nhiều lời, cứ như vậy lấy áo khoác định chạy đến đánh tên bác sĩ kia một trận tơi bời. Bảo bối nhà anh vậy mà ở trong trường lại bị ức hiếp, chưa kể còn là tên bác sĩ quèn, ỷ mình được vào Sonkyung thì vẻ vang lắm sao? Hừ.

Cũng may là mẹ Jeon kịp thời kéo lại, đứa con cả này của bà trời sinh tính khí nóng nảy, làm việc gì cũng không chịu suy xét trước hậu quả, vậy mà vẫn làm CEO được.

" Con dám ra ngoài một bước, thì đừng về nữa"

Jeon Jung Chae lưỡng lự không vui gọi " Mami..."

" Không mami gì hết. Con tưởng trường Sonkyung là cái chợ sao? Muốn đến gây lộn với người ta?" Mẹ Jeon nhéo lên bắp tay anh.

" Nhưng bảo bối của chúng ta chịu ủy khuất như vậy. Mami không thương em sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!