Chương 53: Bệnh Viện

Tem speechmilk

1

Cả hai đều đã an toàn, nhưng khóa kim loại trên người Jeon Jungkook lại không cách nào có thể gỡ ra được, người đã bị Kim Taehyung đánh cho hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể gọi bọn chúng dậy để hỏi mật khẩu đây?

6

Kim Taehyung muốn dùng sức tách nó ra nhưng không được, hắn nhíu chặt lông mày tức giận bản thân vì không thể làm được gì, hắn đã nhập rất nhiều con số cũng không có cái này khớp cả.

Thấy hắn tự trách mình, Jungkook cọ thắt lưng lên người hắn an ủi " Anh cứ nhập từng số từ từ, chúng ta còn có rất nhiều thời gian mà"

1

Vừa nói xong, trong đầu Jeon Jungkook thoáng vụt qua dãy số, tim cậu đập thình thịch với suy nghĩ của bản thân.

" Bác sĩ, anh thử bấm con số này xem" Jungkook báo lên một dãy số xa lạ.

43

Như dự đoán, khóa còng tay và còng chân đều được mở ra, da đầu Jeon Jungkook thoáng tê dại, cậu nhìn về phía Do Jihan vẫn đang nằm bất tỉnh trên đất, miệng dính máu đã sớm khô từ bao giờ.

32

Kim Taehyung không nhìn thấy tâm trạng của Jeon Jungkook bất ổn, hắn kéo cậu dậy, ôm cậu vào lòng mình siết chặt. Phải nói là khoảng thời gian mà hắn hôn mê sâu, hắn đã mơ thấy rất nhiều thứ không mấy tốt đẹp, nhìn thân thể Jeon Jungkook nằm yên bất động trên giường bệnh khiến hắn sợ hãi không thôi, hắn sợ đến nỗi khao khát muốn được chạm vào Jungkook, muốn được cảm nhận hơi ấm từ trên người cậu nhưng không được, bởi vì khoảng cách của bọn họ rất xa, không thể nào với tới.

Lúc Kim Taehyung thật sự tỉnh dậy thì trong bộ não của hắn đều trống rỗng, hình bóng của một người rất mơ hồ luôn lượn lờ quanh đầu hắn, nhưng hắn không tài nào nhớ ra được.

2

Khi nhìn thấy Jeon Jungkook đầu tiên, tim hắn thình thịch đập liên hồi, vừa đau xót mà cũng vừa hạnh phúc, hắn không muốn thấy Jeon Jungkook khóc, bởi vì cậu khóc, tim hắn sẽ nhói lên, rất khó chịu. Trong thâm tâm của hắn suy nghĩ rằng là đừng làm tổn thương đến người con trai đang khóc đó, nhưng tay hắn lại không tự chủ được bóp lấy cổ cậu, cảm nhận từng mạch đập trên người Jeon Jungkook vì bị siết chặt mà run run khiến hắn không còn cách nào khác chỉ có thể hôn lấy cậu thay vì hành hạ thể xác cậu.

Bây giờ thật may mắn, khi cơ thể Jeon Jungkook vẫn còn có hơi ấm.

2

Kim Taehyung vỗ về lưng Jungkook để cậu không run nữa.

1

" Chúng ta đi ra ngoài thôi, người của quân đội chắc cũng sắp tới rồi" Kim Taehyung cởi áo khoác của mình ra, mặc lên cho Jungkook. Khi hắn tính toán buông tay thì Jeon Jungkook vội siết chặt lấy tay hắn hỏi:

1

" Anh có biết vì sao em có thể đoán được dãy số kia không?"

Kim Taehyung lắc đầu.

Jeon Jungkook nhớ lại cảnh Do Jihan vào trong phòng, bọn họ cãi nhau một trận, Do Jihan có bảo cậu xem trên ngực áo của mình, Jungkook không hiểu nó có ý gì, bây giờ nhớ lại hóa ra Do Jihan đã âm thầm giúp cậu. Jeon Jungkook không biết mình nên có tâm trạng gì, người thông đồng bắt bọn họ là Do Jihan, mà người lén lút trợ giúp bọn họ cũng là Do Jihan.

212

Có phải y làm vậy là vì cắn rứt lương tâm, vì hối hận hay không?

Nghe Jungkook kể lại, Kim Taehyung chỉ thở dài không đáp. Hắn luồn tay qua bế Jeon Jungkook lên, bước thẳng ra ngoài.

8

Phòng thí nghiệm mà bọn họ bị bắt là một căn nhà hoang được sửa chữa lại, ban nãy Kim Taehyung ra ngoài là vì hắn muốn kiểm tra xem nơi này còn có đồng bọn của nhà khoa học hay không, đồng thời hắn cũng tiện tay phá nát hết tất cả những tâm huyết của bọn chúng, liên lạc với người của quân đội vẫn đang chờ ở bên ngoài để đợi lệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!