Edit: Vũ Quân
Kiều Tê mất hồn mất vía trải qua cuộc họp lần này, cô thấy biểu hiện của Khúc Ức Hành vẫn rất tự nhiên phân công công tác cho mọi người, trong đầu cô lại không ngừng suy nghĩ đến sự việc xảy ra vào buổi trưa nên một chữ trong khi họp cô cũng không nghe vào.
Buổi chiều không có tiết, họp xong Kiều Tê hoang mang lo sợ trở về ký túc xá.
Trương Nhược Chanh vừa kết thúc ván game nhìn về phía cửa thì thấy Kiều Tê đi vào, lần thứ ba hỏi: "Kiều Kiều, cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Mặt khác hai bạn cùng phòng không cùng khoa các cô nên buổi chiều vẫn phải đi học. Cho nên lúc này trong ký túc xá chỉ có hai người, Trương Nhược Chanh muốn tìm ai đó cùng cô cười nhạo bộ dáng ngốc nghếch này của Kiều Tê cũng không được.
"Nhược Chanh"
Trương Nhược Chanh vốn tưởng rằng câu hỏi của mình lại một lần nữa không được hồi đáp cho nên khi cô đang muốn quay đầu tiếp tục chơi game thì nghe thấy Kiều Tê gọi mình.
"Hả?" Trương Nhược Chanh vội vàng buông điện thoại xuống, tung ta tung tăng chạy đến bên người Kiều Tê, cùng cô song song đứng ở trước gương.
Trong gương phản chiếu ra hai thiếu nữ, một người tươi đẹp rực rỡ, một người thẹn thùng hàm súc.
Kiều Tê nhìn vào mình giống như hạ quyết tâm rốt cuộc mở miệng hỏi: "Nhược Chanh, cậu nói xem tớ mang kính áp tròng liệu có đẹp hơn bây giờ không?"
"Hả?" Trương Nhược Chanh thật không nghĩ tới Kiều Tê lại hỏi cô vấn đề này. Trước đây Trương Nhược Chanh đã nhiều lần khuyên Kiều Tê nên đổi sang dùng kính áp tròng nhưng cô vẫn luôn lấy lí do dùng kính bình thường thoải mái hơn để từ chối.
"Đương... nhiên..." tuy trong lòng còn nghi vấn nhưng Trương Nhược Chanh vẫn dịu dàng lấy mắt kính của Kiều Tê xuống, thật lòng khen ngợi nói: "Bỏ mắt kính đi, Kiều Kiều, nhan sắc của cậu từ bốn điểm lập tức sẽ tăng vọt lên thành tám điểm, không phải rất tốt sao?"
"Đâu có khoa trương như vậy......"
Kiều Tê không đeo kính nên không nhìn rõ hình dáng thiếu nữ trong gương, lại bị Trương Nhược Chanh ba hoa chích choè hình dung khiến mặt cô nóng lên.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô đều không dạy cô trang điểm, Kiều Tê cũng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, trước giờ cũng không có nam sinh thích cô, cô cũng chưa thích ai bao giờ.
Khúc Ức Hành chính là người đầu tiên.
Anh cũng là người đầu tiên nói với Kiều Tê nếu cô không mang mắt kính hẳn sẽ là một cô gái xinh đẹp.
Tuy nói như vậy có chút có lỗi với Trương Nhược Chanh nhưng giữa trưa hôm nay khi nghe thấy Khúc Ức Hành nói như vậy Kiều Tê bỗng nhiên muốn thay đổi vì những lời này của anh. Cô muốn vì người mình thích mà trở nên tốt đẹp hơn.
"Còn nữa còn nữa ..." vất vả lắm Kiều Tê thật mới thông suốt nê. đương nhiên Trương Nhược Chanh sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội ngàn năm có một này. Cô bỗng nhiên cách áo khoác dùng tay nâng hai hai bên ngực của Kiều Tê lên ước lượng trong tay, lại không khống chế được nhẹ nhàng bóp một cái, nói: "Nếu muốn thay đổi, vậy cậu thay đổi cả phong cách ăn mặc đi.
Kiều Kiều, dáng người cậu tốt như vậy suốt ngày chỉ mặc những cái đó căn bản nhìn không ra, không phải là quá phí phạm của trời sao hả?"
Hồi còn học cấp hai, các thiếu nữ dần dần bắt đầu phát dục, các nam sinh cùng khóa đều chê cười các bạn gái ngực lớn. Bắt đầu từ đó Kiều Tê có thói quen mặc các loại quần áo lớn hơn số đo của mình 2 size.
Lúc này, bộ ngực bỗng nhiên bị người khác đụng vào cơ thể Kiều Tê không kiềm chế được mà rùng mình, một cỗ cảm giác lan tỏa chạy dọc sống lưng khiến cô không phân biệt được đó là thoải mái hay kinh sợ.
Trương Nhược Chanh làm lơ sự kháng cự của Kiều Tê không khỏi phân trần mà cởi áo khoác của cô ra, bên trong là áo sơ mi bị Kiều Tê cài cúc kín mít.
Trương Nhược Chanh cởi ba cúc áo đầu tiên từ trên xuống đã nhìn thấy khe ngực sâu thăm thẳm của Kiều Tê cùng hình dáng tròn trịa của đôi gò bồng đảo được miêu tả sinh động, cảm thán nói: "Kiều Kiều, cậu mặc như vậy đi, hoặc mua mấy loại áo thun bó sát người, phía dưới kết hợp với chân váy ngắn đảm bảo mê mệt chết đám con trai luôn."
Cô biết dưới ống quần to rộng của Kiều Tê là một đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn, mê người.
"......"
Mê chết đám con trai...... Cô thật sự có thể chứ?
Kiều Tê mờ mịt suy nghĩ.
Trương Nhược Chanh nói những người con trai đó có bao gồm Khúc Ức Hành không?
Nghĩ đến Khúc Ức Hành, Kiều Tê lại không tự giác nhớ tới việc xảy ra vào buổi trưa, nhớ tới hai người chưa bao giờ có tiếp xúc gần gũi. Bỗng nhiên, Kiều Tê cảm thấy trước ngực có một trận tê ngứa, ngay sau đó hạ thân trào ra một dòng nước ấm ẩm ướt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!