Đối với Đoàn Kinh, cha hắn là quan, chỉ cần động ngón tay, nửa cái mạng nhỏ của ta đã mất, dễ như bóp c.h.ế. t một con kiến.
Chẳng lẽ vì chuyện bất lực mà hắn muốn g.i.ế. c ta bịt đầu mối sao?
Phải mềm mỏng, lúc này vẫn phải mềm mỏng.
Ta ôm Đoàn Kinh, vẻ mặt thành khẩn: "Tướng công."
"Nói."
"Thân thể tướng công khỏe mạnh, dù không làm được... chuyện đó, ta cũng không để ý, nhưng, nhưng... biết đâu bài thuốc có hiệu quả, chẳng phải là càng tốt sao?"
"Ra ngoài." Đoàn Kinh buông ta ra, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin.
Đoàn Kinh lạnh lùng nói: "Đừng để ta phải nhắc lại, ra ngoài."
Dường như ta đã thất sủng.
Dù sao cũng là nàng dâu được mua về, ta không có tư cách than trách gì, nhưng mỗi lần nhìn Đoàn Kinh đi ngang qua trước mặt mà không liếc nhìn, lòng vẫn chua xót đến rớt nước mắt.
Hôm nay gặp Xuân Sinh, hắn nhìn kỹ mặt ta: "Cô nương ốm à? Sao tiều tụy thế?"
Ngày nào ta cũng nghĩ về Đoàn Kinh, ngay cả trong mơ cũng vậy, ngủ không ngon, sắc mặt kém cũng không có gì lạ.
"Ừ..." Ta đáp lại một cách uể oải, "Xuân Sinh đại ca, ta không còn việc gì nữa, vào nằm một lát. Có việc gì thì gọi ta."
Trước kia ở quê, cả năm cũng không thấy lười biếng, giờ thật sự bị nuông chiều đến hư rồi, không ra thể thống gì.
Xuân Sinh gật đầu: "Ừ, được, chắc không có việc gì đâu. Người nghỉ ngơi cho khỏe."
Ta về phòng, đá giày chui vào chăn, ngủ thiếp đi.
Sau đó, mơ màng nghe thấy tiếng Xuân Sinh: "Ta thấy không ổn rồi, tìm đại phu xem sao... Tâm bệnh? Tâm bệnh cũng không thể như vậy..."
Tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn đến gần.
Mí mắt ta nặng trĩu, không thể mở ra, chỉ cảm thấy có người vỗ vai ta: "Tỉnh lại."
Ta rên lên một tiếng, ngón tay không thể dùng chút sức nào.
Ngay sau đó, hắn đỡ ta dậy khỏi giường, ôm vào lòng, nắm lấy cổ tay: "Xem nào, bệnh gì đây?"
Có ngón tay đặt lên mạch của ta, một lúc lâu sau nói: "Mạch của cô nương yếu ớt, giống như là..." Ngừng một lúc lâu, "Có thể cho lão phu xem đồ ăn của cô nương không?"
"Nàng ấy ăn uống giống ta. Chỉ có trà là do người trong phủ pha sẵn mang đến."
Ta vật lộn hồi lâu, cuối cùng cũng mở được mí mắt nặng trĩu, Đoàn Kinh ngồi bên giường, ôm ta, sắc mặt nghiêm trọng.
Một ông lão râu tóc bạc phơ bưng chén trà, ngửi ngửi, chấm đầu ngón tay vào nước, nhấp một ngụm, trong phòng chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, trán đại phu lấm tấm mồ hôi, nói: "Ngũ thạch tán."
Ta chưa từng nghe qua, nhưng sắc mặt Đoàn Kinh lại thay đổi.
Đại phu nói: "Trong trà pha một ít, ngắn hạn thì cường thân kiện thể, lâu dài lại là độc dược, hao tổn căn cơ, không xa cái chết. Gần đây, cô nương có gì khác thường không?"
Nhìn sắc mặt Đoàn Kinh, ta biết chuyện này hệ trọng, bèn kể hết: "Tinh thần thì tốt, ban đêm đổ nhiều mồ hôi, còn..." Ta liếc nhìn Đoàn Kinh, mím chặt môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!