Đúng lúc đó, Xuân Sinh ở ngoài bỗng hét lớn: "Cái gì cháy khét thế này! Sao có mùi khét lẹt vậy?"
Ta sững sờ trong giây lát, ngăn dòng suy nghĩ hỗn loạn lại, rồi đột nhiên hét lên: "Nồi! Nồi!"
Đoàn Kinh bị ta đẩy loạng choạng, mặt mày sa sầm: "Chết tiệt, nàng lo chuyện đó làm gì!"
Xuân Sinh xông vào, luống cuống tay chân một hồi, cuối cùng cả ba chúng ta đều mặt mày xám xịt, dính đầy tro bếp.
Bữa cơm chiều nay coi như xong.
Đoàn Kinh kéo tay áo bụi bặm của ta đi ra ngoài.
"Tướng công, để ta nấu lại cho chàng."
Đoàn Kinh bỗng khựng lại: "Đã là giờ nào rồi? Chẳng lẽ nàng không biết đói à?"
Lòng ta dấy lên hổ thẹn: "Xin lỗi chàng."
Gân xanh trên trán Đoàn Kinh giật giật: "Trương Vãn Ý, nàng không phải a hoàn ta mua về, hai chữ 'xin lỗi' này, trừ phi ngày nào đó nàng ở bên ngoài có tình lang, bằng không đừng nói với ta."
Ta ngơ ngác nhìn hắn.
Đoàn Kinh chau mày, mắt phượng khẽ nhướng, vẻ không kiên nhẫn: "Sao vậy? Chẳng lẽ không hiểu?"
Ta khẽ nói: "E rằng... đã hiểu, mà cũng chưa hiểu lắm..."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Đoàn Kinh thở dài, bất lực nói: "Nàng là thê tử của ta, Đoàn Kinh, muốn làm gì thì làm, ta không quản được nàng, biết không? Cũng không cần hầu hạ ta."
"Vậy ta làm gì đây?"
Nét cau mày trên trán Đoàn Kinh càng sâu hơn: "Nhàn rỗi, chẳng lẽ không biết làm thiếu phu nhân sao?"
Thấy vẻ mặt ta ngơ ngác, hắn bèn lộ rõ vẻ hung dữ: "Hôn ta! Ôm ta! Ôm chặt ta! Giờ đã hiểu chưa?"
Mặt ta đỏ bừng, gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Ta nào ngờ ở bên Đoàn Kinh lại vui vẻ quên cả đất trời như vậy, dường như hắn thật là hồ tiên giáng trần, chỉ cần ở bên hắn, ta có thể mãi mãi vui vẻ.
Chỉ là nhớ tới lời cô cô nói, thân thể hắn không khỏe, không thể gần gũi phu thê, lòng ta lại chìm vào nỗi buồn sâu thẳm.
Đời này của hắn, cũng chỉ có thể thân thiết, vuốt ve, ôm ấp mà thôi...
Ngày cưới bị hoãn, kỳ thi sắp đến.
Thời gian hắn ở trong thư phòng ngày càng dài.
Đêm nay, ta gõ cửa thư phòng.
Hắn vừa mới tắm xong, tóc còn đọng nước, nhỏ xuống cổ áo, dần dần thấm vào bên trong, để lộ lồng n.g.ự. c trắng nõn nà.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy nam hồ ly y phục không chỉnh tề, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, đầu óc chậm chạp, ánh mắt ngoan ngoãn, không dám nhìn loạn.
"Tướng công, ta có việc tìm chàng."
Hắn đứng sát vào ta, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực.
Dưới ánh mắt của hắn, mặt ta đỏ bừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!