Chương 7: (Vô Đề)

Ánh mắt của Đoàn phu nhân đảo qua đảo lại giữa ta và Đoàn Kinh, cười nói: "Người sắp lập gia đình quả nhiên khác biệt, Ký Minh tám đời có phúc, cưới được Vãn Ý."

Ta đặt đũa xuống: "Không dám nhận ạ, đều là Ký... Ký Minh tự chàng ấy..."

Vô tình theo Đoàn phu nhân mà cũng gọi tên chữ của Đoàn Kinh, khiến mặt đỏ bừng.

Tiệc gia đình kết thúc, Đoàn lão gia gọi Đoàn Kinh lại.

Ta đành để Xuân Sinh đưa về trước.

Trên đường có Nhị công tử đi cùng.

Hắn đứng dưới ánh trăng mờ ảo, ánh trăng như dải lụa trắng đổ xuống khuôn mặt hắn: "Tẩu tẩu ôn nhu hiền thục, quả thật là phúc khí của đại ca."

Một chiếc đèn nhỏ chạm khắc rồng phượng không hiểu sao lại xuất hiện giữa ta và Nhị công tử, hóa ra là Xuân Sinh đi phía sau.

Ta buồn cười trong lòng, bình tĩnh đáp lại: "Nhị công tử quá khen, Đại công tử rất tốt, là ta trèo cao."

"Tính khí đại ca như vậy, vì sao tẩu tẩu lại —"

Ta ngẩng đầu, cẩn thận cân nhắc từng lời, sợ làm mất mặt Đoàn Kinh: "Tính khí thế nào? Chàng ấy không đánh ta, cũng không mắng ta, cho ta ăn no mặc ấm, còn có..."

Còn có một giỏ táo đã bỏ hạt trong bếp nhỏ, hai cái đùi gà tối nay, ánh đèn soi đường dưới chân trong đêm tối, và bàn tay âm thầm nắm chặt, thậm chí là ngày đầu gặp Đoàn phu nhân, trước khi đi, hắn không màng ánh mắt mọi người quay lại lấy đĩa bánh đã nguội.

Bất chấp sự khinh thường của những kẻ quý tộc kia.

Có lẽ ngay cả Đoàn Kinh cũng không hề hay biết điều đó.

"Tẩu tẩu, những việc này, ai cũng có thể làm được."

Ta lắc đầu: "Ta là người cố chấp, chàng ấy trước là tướng công của ta, sau lại bênh vực ta, từng chuyện từng chuyện tốt, người khác không biết, ta lại ghi nhớ."

"Vậy chẳng phải thay ai cũng được hay sao? Chỉ là chuyện duyên phận sớm muộn mà thôi."

Ta chớp chớp mắt: "Thật lòng mà nói thì ta không biết."

"Vãn Ý."

Đột nhiên có người gọi ta từ phía sau.

Quay đầu lại, một bóng người cao lớn đứng lặng lẽ trong bóng tối, bóng cây xào xạc.

Hắn đứng chắp tay sau lưng, chờ ta bước tới.

Bỗng nhiên, trong lòng ta vui sướng, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.

Ta quay người trở lại: "Tướng công, sao chàng ra nhanh vậy?"

Không biết vì sao, khoảnh khắc Đoàn Kinh xuất hiện, ta bỗng nhiên cảm thấy thư thái, kích động ôm lấy cánh tay hắn, lùi về phía sau một chút.

Đoàn Kinh nhìn chằm chằm Nhị công tử, một lúc sau khẽ cười nói: "Sao vậy? Đêm trăng đẹp thế này, Nguyệt Hoa không cùng ngươi ngắm, thì nhất định phải tìm người khác đến ngắm cùng sao?"

Nhị công tử mỉm cười đáp: "Đại ca hiểu lầm rồi, ta và tẩu tẩu tâm đầu ý hợp, chỉ là trò chuyện thêm vài câu thôi."

Ta nghe ra có điều không ổn, len lén kéo Đoàn Kinh, ra hiệu có chuyện muốn nói.

Đoàn Kinh không để ý đến ta: "Nàng ấy cũng rất thân thiết với mấy con ch. ó trong sân. Nếu ai cũng tìm nàng ấy trò chuyện vài câu, e rằng ta sẽ phải ở một mình trong phòng trống. Nàng ấy tốt bụng, dễ bị bắt nạt, nếu có ngày bị người ta ức hiếp, ta nhất định phải thay nàng ấy nói rõ mọi chuyện."

Nhị công tử cười: "Đại ca lo xa quá rồi, giờ cũng muộn rồi, ta xin cáo từ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!