"Thật ra ta cảm thấy chàng vẽ hổ cũng đẹp." Ta trong lòng không nhịn được, buột miệng nói ra.
Đoàn Kinh cười, thân hình cao lớn vẫn giữ tư thế chống bàn, nghiêng người về phía trước khiến ta chìm trong bóng tối của hắn: "Ta chưa từng vẽ, sao nàng biết?"
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại, đôi mắt đen sáng như sao, ta luống cuống nhìn loạn xung quanh, cuối cùng chịu thua, cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Hổ là chúa tể muôn loài, lòng tướng công có mãnh hổ, dĩ nhiên vẽ đẹp."
Hồi lâu, trên đỉnh đầu không có động tĩnh.
Ta lén ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm mắt Đoàn Kinh.
Ánh mắt đen vừa dò xét vừa mờ ám, khiến lòng ta rối bời.
Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc khuyên tai mới của ta, dưới ánh nến, ta không thể phân biệt được trong mắt hắn có bao nhiêu tâm tư.
"Mới thay à?"
"Ừm... đẹp... đẹp không?" Ta đỏ mặt.
"Đẹp." Đoàn Kinh hiếm khi khen ta, quay người lại chỉnh trang y phục, vuốt phẳng tay áo: "Đi, đi ăn cơm."
Ta mơ màng bị nắm tay: "Hả? Không phải không đi sao?"
"Ngươi đeo khuyên tai mới, cũng phải khoe một chút chứ."
"Nhưng cái này cũng không đáng giá ——"
"Trong phòng của ta, Đoàn Kinh, không có thứ gì là không đáng giá."
Sau khi màn đêm buông xuống, đèn đá mười bước một chiếc, có vài nơi rất tối, bóng cây đan xen.
Đoàn Kinh tự mình xách đèn lồng đi trước, dành một tay ra dắt ta.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy năm ngón tay ta, theo từng cái xoa nhẹ mang đến từng đợt rung động.
Ánh sáng vàng ấm áp từ đèn lồng, không nhiều không ít, vừa đủ soi tới chân ta.
Chưa từng có ai dắt ta đi đường đêm, cũng chưa từng có ai thắp cho ta một ngọn đèn nhỏ.
Ta cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
"Tướng công." Ta gọi hắn một tiếng.
"Sao?" Vẫn là giọng điệu lười biếng, nhưng lực trên tay mạnh hơn một chút, kéo ta lại gần, "Nói to lên, đừng có nói chuyện như muỗi kêu."
"Lời này... không thích hợp nói lớn tiếng." Ta rụt rè.
Đoàn Kinh liếc lạnh ta một cái: "Nàng nói hay không nói, chỉ có một cơ hội."
"Ta nói ta nói!" Ta nắm c.h.ặ. t t.a. y Đoàn Kinh, nhón chân lại gần.
Hắn chậm bước, thân hình cao lớn buộc phải cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía màn đêm.
"Lát nữa nếu không tranh được, chúng ta sẽ không tranh nữa, ta sẽ đi theo chàng tới cùng, chàng đừng sợ. Ta biết nhiều thứ, nhất định có thể nuôi sống chàng. Chỉ là chàng đừng có đá gà đua ngựa nữa..."
Đôi mắt đen của Đoàn Kinh dần dần thu lại từ xa, xoay chuyển, dừng lại trên khuôn mặt ta không rời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!