Nghe vậy ta liền tức giận: "Ngươi nhìn bằng con mắt nào mà thấy ta thích hắn, tuy rằng... tuy rằng ai cũng thích cái đẹp..."
"Trương! Vãn! Ý!" Đoàn Kinh hất cành hoa đi, liếc mắt lạnh lùng nhìn ta, "Tiểu gia ta đây lắm quy củ, không muốn học thì mau đi tìm kẻ khác!"
Ta thầm nghĩ hắn đang lên cơn điên gì, thì ra hắn thích làm trái ý nhị công tử.
Nhị công tử muốn ta thoải mái một chút, Đoàn Kinh lại muốn dạy ta lễ nghi.
Chỉ là trẻ con nhất thời bốc đồng, ta đã gặp nhiều rồi.
Ta trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, rồi ngồi xuống, bưng chén trà lên lần nữa: "Ta uống là được, chàng bảo uống thế nào, ta sẽ uống thế ấy."
Đoàn Kinh im lặng một lát, đột nhiên giật lấy, ném lên bàn: "Nàng là tượng đất sét à? Chẳng có chút tính tình nào sao?"
Ta thành thật đáp: "Nổi nóng cũng chẳng ích gì, chỉ cần được ăn no mặc ấm, ta chẳng mong cầu gì khác."
Đoàn Kinh tức giận, nhưng không biết làm sao, một lúc sau mới gằn giọng nói: "Đem giỏ trúc lại đây."
"Hả?"
"Không phải muốn bỏ hạt táo sao?"
Ta ồ lên một tiếng, mắt sáng rỡ: "Tướng công muốn giúp ta à?"
Nghe vậy, Đoàn Kinh đột ngột khựng lại, liếc nhìn ta rồi cười lạnh: "Không cần giúp thì thôi."
"Giúp đi! Giúp đi!" Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, âu yếm nhét quả táo vào tay hắn.
Đoàn Kinh bất ngờ nắm chặt cổ tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào ta, tựa như sói hoang.
Chỗ bị hắn chạm vào có cảm giác tê dại kỳ lạ, ta sợ hãi vô cùng, thăm dò hỏi: "Có phải chàng chạm vào thứ gì đó không nên chạm không?"
"Thứ gì?" ánh mắt Đoàn Kinh sâu thẳm.
"Ví dụ như khoai mài gì đó, sao tay ta lại tê thế này?"
Đoàn Kinh khẽ nhướng mày, cụp mắt xuống: "Đồ ngốc."
Bị hắn mắng một trận vô cớ, ta cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ biết cúi đầu làm việc, đối diện với hắn.
Nhưng mà bàn tay Đoàn Kinh thật khéo léo, cứ khiến ánh mắt ta lén lút liếc nhìn.
Chỉ thấy tay trái hắn cầm con d.a. o nhỏ, nhẹ nhàng khoét một cái, hạt táo tròn trịa liền bật ra.
Hắn hừ lạnh: "Nhìn gì? Đồ ngốc. Sau này còn dám nhìn người khác thêm cái nữa, ta sẽ móc mắt nàng."
Ta rụt cổ lại, cảm thấy hắn thật sự có thể làm vậy, do dự hồi lâu, rồi ngoan ngoãn nhận tội: "Vậy người ta nhìn nhiều nhất chính là..."
Dưới ánh mắt âm trầm của hắn, ta đành khai ra cái tên Xuân Sinh.
Xuân Sinh ngoài cửa lỡ tay làm đổ thùng phân, bị bà lão đứng gần đó mắng cho một trận te tua.
Đoàn Kinh nắm cán dao, nhàn nhã gõ lên mặt bàn: "Trương Vãn Ý, nàng là thật thà hay là không có đầu óc?"
Ta run rẩy rụt tay về: "Ta là thật thà."
Đoàn Kinh nhìn ta hồi lâu, mỉm cười, môi đỏ răng trắng, lông mày giãn ra, vậy mà còn đẹp hơn cả Nhị công tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!