Lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi, ta nói với phu nhân: "Bá mẫu đã quá hậu đãi rồi. Vãn Ý xuất thân nghèo hèn, không câu nệ tiểu tiết như vậy. Con và... đại công tử sớm muộn cũng sẽ về chung một nhà, vậy thì... con vẫn muốn ở trong phòng của chàng ấy."
Mấy vị di mẫu đứng bên cạnh lộ vẻ mặt khó chịu: "Quả nhiên là không biết phép tắc, sợ mất trắng vị hôn phu này hay sao."
Ta không nói gì, lặng lẽ rút tay về, bước trở lại bên cạnh Đoàn Kinh.
Đoàn Kinh nhìn ta một lúc, rồi bất ngờ nhếch môi cười: "Trong nhà này, ta là người coi trọng quy củ nhất. Nếu nàng quen ở trong viện của người khác, khiến ta chướng mắt, thì đừng trách ta không cần."
Đoàn phu nhân vốn còn định nói gì đó, nhưng khi Đoàn Kinh vừa dứt lời, bà ta lập tức im lặng, e rằng hôn sự giữa ta và hắn sẽ bị hủy bỏ.
"Thôi được rồi, hai đứa đã tình nguyện, ta là bậc trưởng bối cũng không tiện nói gì thêm."
Rời khỏi sân, Đoàn Kinh đi trước, ta lặng lẽ theo sau.
Mặt trời đã ngả về tây, hơi nóng còn sót lại không đủ làm oi bức, gió chiều thổi nhẹ nhàng, những đóa hoa lựu trên cành nở rộ thành từng chùm rực rỡ.
Mải mê ngắm cảnh đẹp, ta nhất thời không để ý, đ.â. m sầm vào lưng Đoàn Kinh.
Đến khi ta đứng vững lại, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào hắn đã dừng bước, quay người lại nhìn ta chằm chằm với vẻ mặt không vui.
"Nàng đi theo ta làm gì?"
Ta rụt rè đứng nghiêm, vô tình chạm vào một cành hoa, hương thơm ngào ngạt lan tỏa, những cánh hoa rơi đầy vai áo.
"Ta đã làm đủ năm đĩa bánh rồi..."
Đoàn Kinh phủi những cánh hoa lựu đỏ thắm trên vai ta, hơi thở trầm xuống: "Ta không hỏi nàng điều đó, phu nhân giữ nàng lại, sao nàng không đồng ý?"
Ta nhíu mày khó hiểu: "Bà ấy không thích chàng, tại sao ta phải đồng ý?"
Đoàn Kinh sững sờ, biểu cảm trên gương mặt hắn thật khó đoán.
Một lúc sau, hắn khẽ quát: "Nàng thì biết cái gì!"
Ta nghẹn lời, không nhịn được thốt lên: "Bà ấy sắp đuổi chàng ra ngoài rồi, có thể thích chàng sao?"
Hắn mới là kẻ chẳng hiểu gì, đồ ngốc! Đồ đại ngốc!
Đoàn Kinh liếc nhìn ta: "Nàng dám cãi lại ta?"
"Không dám."
Đoàn Kinh không nói gì, chắp tay sau lưng tiếp tục bước đi.
Ta bước theo, lẩm bẩm: "Tháng sau chàng thành hôn, sẽ phải dọn ra ngoài, chẳng phải là phân gia sao? Ta không hiểu quy củ của nhà cao cửa rộng các ngươi, nhưng ở quê ta, trưởng nam phân gia, chẳng khác nào bị đuổi đi."
Đoàn Kinh đột ngột dừng bước, quay đầu lại nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đen láy: "Ta phân gia rồi, không có tiền, sau này Đoàn phủ cũng không phải của ta, nàng còn đi theo ta làm gì?"
Ta xoắn vạt khăn, mắt mở to: "Người ta bán ta cho chàng rồi mà!"
"Người ta bán nàng cho Lý thị rồi, không phải ta."
Nói xong, Đoàn Kinh bẻ gãy cành hoa cứ quét qua mặt, ném xuống hồ nước sâu thăm thẳm, sải bước biến mất ở cuối con đường.
Ta đầy đầu nghi vấn hỏi Xuân Sinh đi theo sau: "Lý thị là ai?"
Xuân Sinh thì thầm: "Đoàn phu nhân."
Ta ồ lên một tiếng: "Tính tình đại công tử thật tệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!