Chương 21: (Vô Đề)

Đoàn Kinh có công hộ giá, tiền viện nghe tin hắn ngất đi, liền phái một ngự y đức cao vọng trọng đến, vừa bắt mạch, vừa vuốt râu nói: "Vừa rồi có phải là bị kinh hãi gì không?"

Ta và ngự y nhìn nhau không nói, một lúc lâu sau, ta trầm ngâm nói: "Có lẽ là g.i.ế. c nhiều người quá... không sao chứ?"

Ngự y nói Đoàn Kinh bị nóng giận quá độ, ngủ một giấc là khỏi.

Ta ôm hắn cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ, ngủ được vài canh giờ, mơ màng cảm giác có người sờ soạng ta như sờ chó, lờ mờ mở mắt, Đoàn Kinh nhìn ta đầy yêu thương.

"Sao chàng không ngủ nữa?" Ta dụi dụi mắt, tiếp tục rúc vào lòng hắn, tìm kiếm hơi ấm.

Đoàn Kinh ngốc nghếch cười vài tiếng: "Ta đã nghĩ ra một trăm cái tên cho con rồi, ngày mai sẽ viết ra hết, nàng chọn một cái ưng ý nhé."

Hóa ra hắn nửa đêm trằn trọc không ngủ là để nghĩ tên cho con.

Ta lười biếng động đậy đầu, tìm một tư thế thoải mái, buồn ngủ nói: "Vẫn là chàng quyết định đi."

Giờ đây, Đoàn Kinh gặp ai cũng khoe, hôm đó ta còn tận mắt thấy hắn ngồi xổm ở góc tường khoe khoang với một con ch. ó đực nhỏ: "Ta sắp được làm cha rồi."

Kết quả là bị chó đuổi cắn.

Những ngày còn lại, chúng ta về sống ở Đoàn phủ.

Đoàn lão gia và Đoàn phu nhân, cùng với nhị công tử đứng về phía Đoan vương, đáng lẽ phải bị xử lý như phản đảng.

Kết quả là, cả ba người đều được thả về.

Khi nghe tin, trời vừa đúng lúc có tuyết rơi.

Từng lớp tuyết trắng như mây phủ lên những đóa hồng mai, dưới gốc cây, Đoàn Kinh khoác một chiếc áo choàng, ngồi bên lò sưởi uống rượu.

Đêm nay hắn uống nhiều hơn vài chén, say rồi, đôi mắt khẽ nheo lại, vẫy tay về phía ta: "Giày tất đều ướt hết rồi, lại đây."

Trong hốc đá nhỏ, một ngọn nến được thắp lên, ánh sáng màu cam mờ ảo xuyên qua những lỗ nhỏ, nhuộm lên chiếc áo choàng trắng muốt của Đoàn Kinh và đường nét rõ ràng trên góc nghiêng của hắn.

Hắn giờ đây không còn là một vị quan nhỏ bé nữa, mà là một tân quý đang lên như diều gặp gió trong triều đình, phong quang vô hạn.

Những kẻ từng cười nhạo hắn, giờ gặp lại, phải cung kính gọi hắn một tiếng Đoàn thị lang.

Đợi đến khi Thượng thư bộ Lại từ chức, việc cai trị thiên hạ sẽ nằm trong tay Đoàn Kinh, chỉ là vấn đề sớm muộn.

Đêm nay, hắn ngồi giữa trời tuyết rơi, nhưng lại chỉ là hồ ly của riêng ta.

Ta vẫn còn hứng thú, mặt đỏ bừng vì lạnh, ôm quả cầu tuyết đi tới, dấu chân in đầy trên nền tuyết.

Đoàn Kinh dùng khăn nóng bọc lấy đôi tay ta, thô bạo lau vài cái trên mặt ta, rồi kéo ta lại gần, hôn nhẹ lên má ta.

"Trương Vãn Ý, nhất dựng (mang thai) ngốc ba năm, nàng vốn đã không thông minh, giờ đến nóng lạnh cũng không biết nữa."

Nếu ta gả cho Đoàn Kinh đã công thành danh toại, có lẽ sẽ si mê hắn, ngưỡng mộ hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không dám cả gan như đêm nay, nâng mặt Đoàn Kinh lên, nghiêm túc nói ra những lời đã chôn giấu trong lòng từ lâu.

"Chàng là của ta."

Một bông tuyết rơi trên môi Đoàn Kinh, hắn l.i.ế. m môi khô khốc, đầu tựa vào vai ta, một lúc lâu sau mới thở dài: "Mang thai mười tháng... haiz... còn phải đợi lâu."

Việc thanh trừng nghịch đảng mất trọn nửa tháng, từ những cuộc trò chuyện giữa Đoàn Kinh và Xuân Sinh, ta mơ hồ biết được một vài chi tiết.

Đoan vương tạo phản, Thánh thượng đã sớm có chuẩn bị, chỉ là muốn nhân cơ hội này, nhổ cỏ tận gốc những kẻ có ý đồ bất chính.

Nhị công tử bị bãi chức, tất cả những gì liên quan đến thế lực của Đoan vương đều bị điều tra kỹ lưỡng, từ đó đã lôi ra chuyện xấu của Đoàn phu nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!