Đoàn Kinh đưa tay móc lấy ngón tay ta: "Họ nuôi, là nuôi cả đám, ta nuôi, chỉ nuôi một mình nàng, nàng cứ tiêu thoải mái, ta có tiền."
Về sau, người của tiệm trang sức còn đặc biệt đến tìm ta bàn chuyện làm ăn, thấm thoắt mấy tháng, ta đã có một khoản thu nhập kha khá.
Ta biết Đoàn Kinh làm quan không dễ dàng, nên âm thầm để dành tiền bạc phòng khi bất trắc.
Hôn sự của Nhị công tử và Thôi Nguyệt Hoa sắp đến, ta nhắc với Đoàn Kinh, hắn đang đùa nghịch cá vàng trong bể, thờ ơ nói: "Không đi, đừng làm mất hứng người ta. Mấy ngày nghỉ, ta muốn ở nhà cùng nàng."
Kỳ thật buổi trưa, Đoàn lão gia đã sai người đến hỏi một lần rồi.
Ông còn cố ý đưa tới một ít trang sức, hỏi ta có đi hay không.
Đây là một cách gián tiếp để làm lành, Đoàn Kinh nhìn đồ vật đưa tới, nửa ngày không nói gì.
Xuân Sinh hỏi có nên ném ra ngoài không, Đoàn Kinh đã lâu không nổi giận, bèn gằn giọng nói: "Ném nó làm gì? Đem bán hết cho ta, mua thêm y phục mới cho Vãn Ý!"
Ăn cơm xong, Đoàn Kinh ngồi ngoài sân ngắm trăng, ta bưng trà nóng đi tới: "Tướng công, hay là mình đi thôi."
Ta biết trong lòng hắn không phải là hận cha mình đến cùng cực, chỉ là còn chút oán khí, chờ đối phương xuống nước.
Đoàn Kinh thở dài, vỗ vỗ đùi: "Ngồi lại đây."
Hắn ôm ta vào lòng, nghiêm túc nói: "Vãn Ý, hai người chúng ta, vẫn là ta có phúc lớn hơn một chút, mới cưới được nàng."
Ngày ấy rời đi, nay quay lại, đã thành người khách xa lạ.
Những người hầu trong phủ nhìn thấy Đoàn Kinh, đều rất dè dặt.
Thôi Nguyệt Hoa ở trong phòng tân hôn, mấy phu nhân gọi ta đi thêm đồ trang sức, ta không tiện từ chối, liền đi theo.
Nàng ngồi trước gương, má lúm đồng tiền ẩn hiện nụ cười, tâm trạng rất tốt, đang nghiêng đầu đeo trang sức.
"Vãn Ý, con người phải vươn lên, ta đã hiểu rõ rồi."
Lời nàng nói thật kỳ quái, ta không muốn ở cùng nàng, bèn phụ họa: "Hiểu rõ là tốt rồi."
Có thể an tâm sống với Đoàn Thâm, hòa thuận vui vẻ, ta sẽ thắp hương cảm tạ.
"Tối nay Thánh thượng sẽ đến."
Ta gật đầu: "Ngươi là người có phúc, chúc ngươi và Nhị công tử trăm năm hạnh phúc."
Không lâu sau, nghe thấy bên ngoài thánh giá đã đến, chúng ta, những nữ nhân đến thêm đồ trang sức cho tân nương không cần ra ngoài nghênh đón, cũng đỡ được phiền phức lễ nghi.
"Vãn Ý, ngươi không đi gặp cha mẹ ngươi sao?" Thôi Nguyệt Hoa trang điểm xong, quay đầu cười rạng rỡ.
Đối với cha mẹ, ta thất vọng nhiều hơn là tức giận.
Hôm đó Đoàn Kinh nói rõ ta và họ đã Đoàn tuyệt quan hệ, ta cũng ngầm đồng ý, dĩ nhiên không cần gặp lại nữa.
Ta lắc đầu, từ chối Thôi Nguyệt Hoa.
Thôi Nguyệt Hoa cười càng thêm rạng rỡ, rạng rỡ đến mức không bình thường.
Khi ta đưa cây trâm cuối cùng cho nàng, nàng đột nhiên nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, nở một nụ cười kỳ dị: "Đóng cửa."
Cánh cửa vốn mở toang đột nhiên bị đóng lại, một đội quân mặc giáp sắt đi qua ngoài cửa sổ, tiếng giáo mác vang rền.
Một nỗi sợ hãi vô hình lan tỏa, mọi thứ hỗn loạn trong chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!