Chương 17: (Vô Đề)

Đoàn Kinh có vẻ không ổn, hắn ôm chặt ta, như muốn siết gãy ta.

"Ký Minh, chàng..."

Đoàn Kinh không biết từ lúc nào đã nhắm mắt, đầu nặng trĩu tựa lên vai ta.

Ta mới sực nhớ, từ lúc hắn trở về đến giờ, hắn chưa hề được nghỉ ngơi.

Nhìn hàng mi mềm mại rũ xuống của hắn, lòng ta bỗng đau nhói.

Lòng người ai cũng làm bằng thịt, Đoàn Kinh tất nhiên cũng biết đau.

Thân hình Đoàn Kinh to lớn hơn ta nhiều, ta cố sức vòng tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, lắng nghe tiếng xe ngựa lăn đều đều trên con đường đá sỏi.

"Ký Minh, ta yêu chàng." Ta lẩm bẩm.

"Dù ta chẳng có sức mạnh gì, yếu đuối lại vô dụng."

"Ta muốn sưởi ấm cho chàng hết sức có thể, để chàng không c.h.ế. t cóng giữa bão tuyết."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cổ bỗng nhiên ướt át, cằm ta tựa lên vai Đoàn Kinh, ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ tối đen, gió thổi tung rèm, ánh trăng tràn vào.

Ta biết Đoàn Kinh đang tỉnh, hắn đã khóc.

Nhưng ta không nói gì.

Nhiều năm sau, Đoàn Kinh mới nói với ta, đêm đó, hắn đã có một mái nhà.

Nhà mới của Đoàn Kinh không lớn, viện ba gian, trồng vài khóm hoa cỏ, vì còn non nên trông yếu ớt.

Hắn nắm tay ta, khi bước vào trong, ta nói với hắn: "Chúng sẽ lớn lên, trở nên sum suê cành lá."

Đêm nay Đoàn Kinh im lặng khác thường, mãi đến khi bước vào chính đường, ta kêu lên một tiếng kinh ngạc.  

Trong phòng sáng trưng, dây lụa đỏ treo khắp nơi, nến đỏ thắp sáng rực.

"Chuẩn bị vội vàng..." Đoàn Kinh ngập ngừng một chút, vẻ mặt đầy hối hận.

Hóa ra vừa nãy hắn không nói gì, là vì trong lòng lo lắng.

"Lúc ở trong bếp nhỏ, nàng nói muốn làm thiếp, ta đã sốt ruột." Đoàn Kinh trầm mặt, "Lập tức sai người chuẩn bị đồ đạc... Giờ xem ra, quá hấp tấp, ta sẽ bảo họ dọn đi."

Ta vội vàng níu lại: "Đừng! Đừng!"

Vừa dứt lời, ta bỗng buông tay vì sự lỗ mãng của mình.

Đoàn Kinh như vớ được vàng, vội vàng nắm lấy, ôm vào lòng, ánh mắt ánh lên vẻ rạng rỡ tha thiết, như vừa có được bảo bối, nâng niu trân trọng.

"Vãn Ý, nàng không chê ta?"

Đối diện với sự mong đợi của hắn, lòng ta mềm nhũn không còn chút phòng bị.

Hắn là Đoàn Kinh rực rỡ kiêu sa, là đại công tử ngạo nghễ của Đoàn phủ, chịu thích ta, ta đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Ta chậm rãi ôm lấy Đoàn Kinh: "Sao ta có thể chê chàng? Được gả cho chàng là phúc phần lớn lao của ta."

"Được." Đoàn Kinh cười, một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng, kéo ta quỳ xuống trước cửa, "Đêm nay, ta muốn cưới cô nương của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!