Chương 16: (Vô Đề)

Ta cúi đầu, lặng lẽ mở tờ giấy bán thân ra: "Mọi người đừng cãi nhau nữa."

Giọng ta quá nhỏ, không ai nghe thấy.

Ta hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm hét lớn: "Mọi người im lặng hết cho ta!"

Cả sảnh đường im bặt, tất cả mọi người đều nhìn ta chằm chằm.

Tay run run, ta giơ cao tờ giấy bán thân, dưới ánh mắt của Đoàn Kinh, ta nói rõ ràng từng chữ, từng câu: "Ta đã bán mình cho Đoàn phủ, không phải đến để gả cho ai."

Cả gian phòng im phăng phắc.

Môi Đoàn Kinh run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: "Trương Vãn Ý, nàng câm miệng cho ta."

Ta hất tay hắn ra, lùi lại một bước, quỳ xuống giữa sảnh đường: "Vãn Ý là người Đoàn phủ mua về, nhà nghèo khó, Đại công tử tốt bụng, bố thí cho nô tỳ chút bạc để nuôi cha mẹ. Đệ đệ tội ác tày trời, tự có quốc pháp trừng trị. Chuyện này không liên quan đến chủ nhân, kính xin các vị đại nhân tâu lên Thánh thượng, đừng vì lỗi lầm của kẻ dưới mà giận lây sang công tử."

Đoàn phu nhân đột ngột đứng dậy: "Giấy hôn ước của ngươi vẫn còn trong phòng ta!"

Đoàn Kinh xông tới, kéo ta đi: "Mặc kệ là hạ nhân gì, Trương Vãn Ý, tối nay lão gia ta sẽ động phòng! Mùa xuân năm sau sẽ có con! Phân gia! Cái nơi ô uế này, lão tử không ở nữa!"

Ta vùng vẫy, cuối cùng cũng thoát ra được, ngã phịch xuống đất, dập đầu trước mấy vị đại nhân: "Nô tỳ to gan lớn mật, muốn trèo lên giường công tử, phu nhân đành phải giữ lại giấy hôn ước của nô tỳ, nhận làm thông phòng. Tất cả đều là do nô tỳ làm... xin đại nhân minh xét..."

Đoàn phu nhân tức đến run người, Đoàn lão gia thì kích động tát Đoàn phu nhân một cái, đứng dậy: "Đúng là như vậy! Đúng là như vậy! Chỉ là một nha hoàn thô kệch, nào có gia phong bại hoại gì? Người đâu, đuổi mấy người này ra ngoài!"

Mấy vị đại nhân hiểu ý: "Nếu là... hạ nhân, quả thật không có gì phải so đo, chỉ cần điều tra rõ tên ác đồ ở Dương Châu kia đã bị xử lý theo pháp luật, chúng ta có thể trở về báo cáo rồi."

Ta nằm rạp dưới đất, bất lực nhắm mắt lại.

Hai ngàn lượng, đủ để ta làm trâu làm ngựa cả đời cho nhà họ Đoàn rồi.

Mẹ nhào tới bóp cổ ta, mắng nhiếc: "Đồ con gái vô dụng! Đồ vong ân bội nghĩa! Thà rằng lúc sinh ra đã bóp c.h.ế. t ngươi đi cho rồi!"

Ta quỳ gối trên mặt đất một cách tê dại, mặc cho bà ta bóp cổ.

Chết đi mới tốt.

Bọn họ đừng hòng ai làm hại Đoàn Kinh.

Cha giơ cao tay lên, sắp sửa đánh xuống, bỗng nhiên bị ai đó đá văng ra, bay ngược lại, ngã vào góc tường.

Ngay sau đó, ta bị một người ôm vào lòng, ánh sáng xung quanh đột nhiên tối sầm lại.

Đoàn Kinh run rẩy nói: "Vãn Ý, ta đưa nàng đi."

Tiếng ồn ào dần dần xa khuất, gió đêm mát rượi thổi tung mái tóc, ta nằm im thin thít trong lòng Đoàn Kinh.

Hắn bước đi vội vã, dường như sợ bị thứ gì đó đuổi theo, cứ thế chạy một mạch ra khỏi phủ, rồi quát lớn: "Xuân Sinh! Mang xe ngựa tới!"

Ta nghe thấy tiếng ngựa hí vang, rồi bị nhét vào trong một chiếc xe ngựa.

Đoàn Kinh vén rèm xe, nhanh chóng bước theo sau, rồi hung hăng đẩy ta xuống chiếc giường êm ái.

"Bịch" một tiếng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nắm đ.ấ. m hắn sượt qua tai ta, giáng mạnh vào vách xe ngựa.

Ta rùng mình một cái, Đoàn Kinh gằn giọng: "Giờ mới biết sợ à! Làm người hầu, được lắm! Trương Vãn Ý! Nàng có biết ta hành hạ người hầu thế nào không? Trói lại nhốt vào, muốn g.i.ế. c nàng thì giết, kẻ khác cũng không quản được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!