Nhà nô tỳ có chuyện, sẽ không liên lụy đến chủ nhân, đến nước này, tờ giấy này là bằng chứng duy nhất ta có thể cắt đứt quan hệ với Đoàn Kinh.
Nhưng ta không ngờ, biến cố lại đến nhanh như vậy.
Khi có người mời ta đến chính đường, trong phòng đã chật kín người, nhìn kỹ, có rất nhiều họ hàng nhà họ Đoàn, còn có mấy vị mặc quan phục, và cha mẹ ta.
Vừa vào phòng, Đoàn Kinh liền kéo ta qua, thấp giọng nói: "Đừng sợ, lát nữa im lặng, đừng nói một lời nào."
Ta liền biết, bọn họ bắt đầu ra tay rồi.
Sắc mặt Đoàn lão gia vô cùng khó coi, nước trà hắt thẳng vào mặt ta, bị Đoàn Kinh đỡ được.
"Ngươi còn che chở cho nó làm gì? Một con nhà quê, gia phong không đứng đắn! Sớm muộn gì cũng hại c.h.ế. t ngươi!"
Dù vậy, những mảnh sứ vỡ b.ắ. n tung tóe cũng đập vào mu bàn tay ta, một trận đau nhói.
Cúi đầu nhìn, m.á. u đã chảy ra, ta lặng lẽ rụt tay áo lại, ấn chặt, không để Đoàn Kinh phát hiện.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán: "Đúng vậy... mang trên mình án mạng... Đoàn Kinh triệt để bị hủy hoại rồi..."
Cha mẹ ta đã sợ đến tái mặt, co rúm ở góc phòng không nói một lời.
Đoàn phu nhân lo lắng lên tiếng: "Vốn tưởng tìm được người môn đăng hộ đối, nào ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, Kinh nhi, sao con lại hồ đồ như thế, không hỏi rõ nguyên do đã cho họ mượn tiền giải quyết?"
Ta lên tiếng: "Đại công tử chưa từng cho tiền."
Đoàn Kinh lặng lẽ nháy mắt với ta, ra hiệu ta lùi lại, không được nói gì.
Đoàn phu nhân như nghe được một chuyện cười lớn: "Không cho? Vậy mấy trăm lượng bạc tìm thấy kia chẳng lẽ là ăn trộm?"
Cha mẹ ta nghe vậy, dập đầu biện minh: "Các vị đại nhân minh xét! Đây đúng là Đại công tử cho!"
Ta sốt ruột: "Cha mẹ nói bậy! Đại công tử vừa mới về phủ, làm gì có thời gian đưa bạc cho hai người!"
Mẹ trợn tròn mắt: "Con gái, vừa rồi con tự tay đưa, sao lại quên rồi?"
Dì bên cạnh Đoàn phu nhân tiếp lời: "Đúng vậy, vừa rồi nô tỳ thấy Trương cô nương từ đông sương phòng đi ra."
Lúc này, lòng ta nguội lạnh.
Ta vốn nghĩ, lòng người xấu xa, nhưng không đến mức ép con gái ruột vào chỗ chết.
Họ khăng khăng nói bạc là do Đoàn Kinh đưa, nếu vụ án mạng của đệ đệ được dàn xếp, cái mũ bao che tội phạm sẽ chụp lên đầu Đoàn Kinh, hắn sẽ không còn ngày ngóc đầu lên được.
"Ta..." Vừa mở miệng, Đoàn Kinh đã không chút nương tay bịt miệng ta lại, cười một tiếng không chút hoảng hốt: "Đúng vậy, tiền là do ta đưa, cha mẹ vợ đến nhà, ta hiếu kính trưởng bối thì có gì sai?"
Đoàn phu nhân nhếch mép cười đầy ẩn ý: "Nếu vậy, tại sao Dương Châu đã thả người rồi?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Mấy vị đại nhân mặc triều phục vốn giữ thần sắc nhàn nhạt lắng nghe, nghe xong bỗng nhiên nghiêm trọng hẳn lên: "Thật có chuyện này?"
Đoàn lão gia ho nhẹ một tiếng: "Bình tĩnh đừng nóng... Chuyện chưa được xác thực... vẫn chưa có kết luận..."
Ông ta dường như rất sợ mấy vị quan này.
"Lão gia, hôm trước em họ của ta ở Dương Châu vừa vào kinh, chính là nàng ta nói, chuyện này đang ồn ào ở địa phương, sao có thể là giả?" Đoàn phu nhân cười thoải mái, tâm trạng rất tốt.
Đoàn Kinh cười lạnh: "Em họ của mẹ, sao có thể đáng tin bằng công văn của quan phủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!