Chương 14: (Vô Đề)

Ta không thể mở miệng.

Có thể nói là, họ muốn tiền, không có được, nên đã cãi nhau với ta không?

Ta thử chuyển chủ đề: "Ta nấu cho chàng bát mì nhé."

Đoàn Kinh đứng im, kìm nén cơn giận: "Xuân Sinh, ngươi nói."

"Họ muốn tiền. Cô nương đừng chê ta lắm lời. Cha mẹ đòi tiền lại còn đánh con, cả thiên hạ cũng chẳng có mấy người."

Ta sợ Đoàn Kinh tức giận, hai tay ôm chặt eo hắn, không nhúc nhích.

Mặt Đoàn Kinh trầm xuống, lấy túi tiền ra: "Họ muốn bao nhiêu?"

Hắn sẽ không thật sự định cho tiền đấy chứ.

Ta vội vàng giữ tay hắn lại: "Đây là chuyện của ta, chàng đừng quản."

"Trương Vãn Ý, chuyện của nàng chính là chuyện của ta."

Ta đau lòng vô cùng, cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, một lúc lâu sau, ta mới nhỏ giọng nói: "Vòng tay vỡ rồi... Xin lỗi..."

Chiếc vòng tay đó có ý nghĩa phi phàm, bao nhiêu tiền cũng không thể đền bù được.

Thân thể Đoàn Kinh cứng đờ, một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng ôm ta: "Không sao, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc vòng, ta sẽ tặng nàng cái khác."

Nghe xong ta càng thêm đau lòng, vòng tay qua cổ Đoàn Kinh, ngẩng đầu nhìn hắn.

Dưới mắt hắn phảng phất quầng thâm, cằm lún phún râu, chỉ có đôi mắt sáng ngời, nhìn ta đắm đuối trìu mến.

Ta dùng chút lực, vòng tay qua cổ Đoàn Kinh, kéo hắn xuống, khẽ hôn lên môi hắn.

Môi Đoàn Kinh run rẩy, trong nháy mắt hiểu ra, hắn ôm ngang eo ta, đặt ta lên bếp lò, "ầm" một tiếng đá cửa đóng lại.

Hắn ghì chặt gáy ta, giành lấy quyền chủ động, tiếp đó, nụ hôn sâu nồng nhiệt cuốn lấy tâm trí ta, như chìm nổi giữa sóng biển mênh mông.

Hơi thở nóng rực phả vào tai ta, hắn cụp mắt: "Ta rất nhớ nàng..."

Nói rồi, hắn cắn lấy tai ta, thì thầm: "Nghĩ mà xem, một người quý giá với ta như vậy, sao có thể để người khác ức hiếp..."

Nỗi buồn và đau đớn trong lòng ta quặn lên, ta rơi nước mắt: "Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử."

Sắc mặt Đoàn Kinh đột ngột cứng lại, bàn tay bỗng dưng siết chặt, những mạch m.á. u nổi lên.

"Nàng nói lại lần nữa xem!"

"Ta kiếp này nợ nần chồng chất, nào dám mơ tưởng làm vợ chàng. Chỉ nguyện..."

Đoàn Kinh bỗng hất tay ta ra, khóa chặt sau lưng, đôi mắt đen ngòm chất chứa cơn giận dữ: "Giọng điệu này nàng học từ đâu?"

Ta mặc kệ cơn thịnh nộ của hắn, hé môi muốn hôn, lại bị hắn ấn vai đẩy ra.

Đoàn Kinh giận đến đỉnh điểm: "Trương Vãn Ý, nàng giải thích cho rõ ràng!"

"Chàng tốt như vậy, ta không thể liên lụy chàng."

Ta đã nghĩ thông suốt rồi, ngày sau cha mẹ có gây chuyện thị phi, họ cũng chỉ là cha mẹ của Trương Vãn Ý, không thể là nhà vợ của hắn.

Sinh thành dưỡng dục, dù có đến quan phủ cũng không thể đoạn tuyệt huyết thống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!