Ta từng âm thầm làm thêm, kiếm được chút tiền.
Đoàn Kinh xem đó như thú vui của ta, có khi còn lấy đồ thêu của ta đi cất.
Cứ thế, ta cũng có chút tiền để dành, tìm một quán trọ tử tế trong thành không phải vấn đề.
Chưa thành thân, mọi việc phải theo đúng lễ nghi.
Ta đi theo sau cha mẹ, thấy họ vui, ta cũng vui.
Xuân Sinh cũng cười nói: "Hiếm có cha mẹ nào thương con gái đến vậy, không quản đường xa mà đến thăm. Cô nương thật có phúc, đợi công tử nhà ta lấy vợ, sẽ đón lão gia và phu nhân sang một cách thật long trọng."
Ta mỉm cười, lòng tràn ngập hy vọng như băng tuyết tan vào xuân.
Đến nơi ở, sau khi giúp cha mẹ thu dọn đồ đạc, ta bị mẹ kéo ngồi xuống.
Bà ấy nâng niu bàn tay ta, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Đoàn công tử quả thật rất yêu thương con, tay con cũng trắng trẻo hơn nhiều, đúng là số mệnh của thiếu phu nhân..."
Cha ta thì đi đi lại lại, quan sát khắp căn phòng.
Ta nhớ đến đệ đệ, bèn hỏi thăm sau khi cưới vợ, đệ ấy có khỏe không.
Không thể tận mắt chứng kiến đệ ấy thành thân, trong lòng ta có chút tiếc nuối.
Mẹ không trả lời, ngược lại nhìn chiếc vòng trên tay ta thêm vài lần: "Vãn Ý à, chiếc vòng này của con... là đồ quý phải không?"
Ta đỏ mặt: "Kỳ Minh... ừm, Đại công tử tặng cho con..."
Hôm đó hắn lau tay cho ta xong, trịnh trọng lấy từ trong chiếc hộp nhỏ ra một chiếc vòng, đeo lên tay ta.
Ta biết chiếc vòng này quý giá, không dám tháo ra, nên ngày ngày đều đeo.
"Mẹ cả đời chưa từng đeo vòng, cho mẹ đeo thử một chút được không?"
Ta sững sờ, do dự một chút, cổ tay liền bị mẹ nắm lấy, chiếc vòng bị tuột xuống.
"Mẹ, cái này..."
Ta theo bản năng muốn lấy lại, bị đánh mạnh vào mu bàn tay, làn da trắng nõn lập tức đỏ ửng một mảng lớn.
Ta nhịn đau, nói: "Đại công tử tặng cho con, không thể tháo ra."
Đây là di vật của mẹ Đoàn Kinh, cũng là lễ vật đính hôn duy nhất của Đoàn Kình, trong mắt ta ngàn vàng cũng không sánh được.
Mẹ ta liếc xéo ta: "Đều sắp làm thiếu phu nhân rồi, còn thiếu chút tiền ấy à? Đồ con sói mắt trắng, lấy đồ tốt về bù đắp cho nhà mẹ đẻ thì có làm sao?"
Ta nắm lấy cổ tay mẹ, khẩn cầu: "Con có tiền, cái gì cũng được, chiếc vòng này xin hãy để lại cho con..."
Cha lảo đảo đến bên mẹ: "Vãn Ý à, nhà mình đang thiếu tiền, chút tiền của con đáng giá bao nhiêu?"
Ta lập tức sốt ruột: "Sao lại thiếu tiền? Hai ngàn lượng bạc của Đoàn gia đâu?"
Cha mẹ liếc nhìn nhau, ánh mắt lảng tránh: "Cái... cái gì hai ngàn lượng? Con bé con nhà quê như con thì đáng giá mấy đồng? Ngay cả việc cưới vợ cho đệ đệ con, còn là hai cái thân già này phải đập nồi bán sắt mới đủ tiền sính lễ."
Trong lòng ta như có một tảng đá lớn đè nặng, niềm vui vừa rồi từng chút một bị sự thất vọng cuốn trôi, ta cắn môi, nén uất ức, hỏi: "Cha mẹ, hai người đến kinh thành, rốt cuộc là vì cái gì?"
Mẹ ho nhẹ một tiếng, một lúc lâu sau đột nhiên nói: "Chúng ta cũng không giấu con nữa, vợ nó muốn đổi nhà lớn, nếu không thì đòi chia nhà. Dù có vắt kiệt m.á. u của hai chúng ta cũng không mua nổi, đệ đệ con bị mỡ heo che mắt, đi theo vợ nó làm loạn, ta và cha con... cũng hết cách rồi, mới đến tìm con xin ít tiền."
Lòng ta nghẹn lại, nửa ngày không nói nên lời, niềm vui như bị dội một gáo nước lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!