Chương 39: Phạt quỳ

Tác giả: Luna Huang

Về đến phủ, bước chân vào môn viên của An Tri hiên, ba huynh muội lập tức bị mang ra "công đường" thẩm vấn nghiêm khắt. Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị ngồi uy nghiêm trên chủ vị trong thính tử. Ba huynh muội quỳ bên dưới, đầu không dám ngẩng cao, mắt không dám liếc ngang liếc dọc.

Nhũ mẫu nhanh tay phân phó việc cho ba tên nội gián bên cạnh Mã Phi Yến xuất phủ. Không cho họ ở lại nghe được bất cứ chuyện gì. Đương nhiên, Thiết Trụ là người duy nhất biết chuyện mang về bẩm báo với chủ tử.

"Nói, đến cùng là chuyện gì?" Mã Tuấn Vĩnh nghiêm giọng bức cung.

Tề thị bên cạnh phụ họa: "Mã Phi Yến, chuyện này có phải do ngươi bày ra không?"

Mã Phi Yến nuốt ngụm nước bọt ra mở miệng đánh gãy lời nói của hai huynh trưởng đang định giúp mình đỡ lời. Nàng kể rõ từng chi tiết của ngày hôm đó, cuối cùng nói: "Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi thật không muốn gả."

Thành thân có gì mà tốt chứ? Chôn vùi cuộc sống, nàng mới không muốn đâu. Thế mà đám người cổ đại này mười lăm tuổi đã bắt đầu thành thân rồi.

"Ngươi không muốn thành thân liền dọa người khác như vậy sao?" Tề thị tức giận, cả hình tượng thục nữ cũng chẳng màng đến mà cao giọng quát to.

Mã Tuấn Vĩnh bên cạnh liên tục trấn an: "Phu nhân có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói, không cần nóng giận như vậy."

Mã Viễn Duẫn cũng giúp muội muội đỡ lời: "Đúng đó mẫu thân, người có giận nữa cũng không thể thay đổi được." Cho đến giờ phút này đây lòng hắn cũng chưa từng hối hận vì đã thành toàn cho muội muội.

Mã Viễn Luật cũng ngẩng đầu long lanh mắt thay muội muội cầu tình: "Huống hồ, Vũ Văn Dương Khải cũng không trách móc gì nữa, hay là người cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa." Lúc nãy nhìn thấy Vũ Văn Dương Khải như vậy hắn cũng cảm thấy bản thân mình không đúng, nhưng muội muội không muốn gả phải làm sao bây giờ.

"Các ngươi, các ngươi...." Tề thị thở hổn hển, đưa tay vuốt ngực nén giận, từ ngữ trong đầu bị ba huynh muội chọc đến loạn cào cào không biết nên nói từ nào trước.

"Phu nhân." Mã Tuấn Vĩnh ôm lấy Tề thị vỗ vỗ bả vai của nàng rồi nhìn ba huynh muội đang bày ra vẻ đáng thương quỳ bên dưới: "Không muốn gả chỉ việc nói cùng vi phụ, vì sao phải dùng đến hạ sách đó. Ngay cả vi phụ mà các ngươi cũng tính kế sao?" Hắn không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đám hài tử nhà hắn có phải quá thông minh rồi không?

Mã Phi Yến lại cảm thấy không đúng nên phản bác lại: "Nữ nhi phản đối thì phụ mẫu sẽ cãi nhau, cả nhà đều không vui. Chỉ có cách để Vũ Văn gia từ hôn thì mới không ai có thể nói được gì. Tính kế phụ thân cũng là bất đắc dĩ, nếu người ta đến từ hôn mà phụ thân bày sắc mặt cho người ta xem liệu có phải đến bằng hữu cũng không thể làm không?"

Nàng nói cực kỳ có đạo lý, Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị nhìn nhau trân trối không nói được câu nào. Lát sau Mã Tuấn Vĩnh mới thở dài nói: "Không muốn gả bây giờ bị tứ hôn cho Định quốc công thì chẳng phải cũng vậy sao? Lần này cơ hội giải trừ rất thấp."

Ý tứ của hắn trước giờ vẫn không hề thay đổi, vẫn là không muốn ái nữ gả cho một người thập toàn thập mỹ như Vũ Văn Dương Khải. Lúc trước nghe nàng bảo ái mộ Vũ Văn Dương khải nên hắn cũng không nói gì nữa, không nghĩ đến nàng vì hắn cùng Tề thị nên mới nói như vậy.

Mã Phi Yến mang cây trâm vàng trên đầu mình xuống. Tề thị nhìn cây trâm vàng hình con rắn tinh xảo liền rùng mình nói: "Sao Định quốc công lại có thể mang con rắn này để trang trí trâm cơ chứ?"

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cũng sớm có ý nghĩ đó. Chỉ là bọn hắn chưa kịp nói ra miệng thì Tề thị đã nói trước rồi.

Mã Phi Yến chỉ nhìn cây trâm trên tay không nói bất kỳ lời nào. Ngoại trừ nàng cùng Cung Vô Khuyết ra thì không có ai biết được vì sao hắn lại dùng rắn làm trâm cho nàng.

Mã Tuấn Vĩnh đoán được một phần liền thay nàng giải thích: "Lúc ở Tân Hà thôn, Định quốc công từng bị rắn cắn. Không phải chuyện đó có liên quan gì đến bảo bối chứ?" Đôi mày kiếm nhướng lên cao, giọng cũng kéo cao đặt câu hỏi.

Mã Phi Yến rùng mình một cái nhìn Mã Tuấn Vĩnh trân trối. Mã Viễn Luật vuốt vuốt cằm trêu chọc: "Hóa ra muội muội còn có chuyện giấu chúng ta."

Mã Viễn Duẫn áp sát mặt mình vào mặt nàng thẩm tra: "Muội muội có phải hay không nên nói thật?"

Cùng nàng mấy năm qua cũng sớm không kiêng kỵ chuyện nam nữ nữa. Mã Phi Yến rất tùy hứng, lúc thì cầm tay, lúc lại khoác tay, cao hứng liền ôm chấm lấy nên khái niệm quy củ đối với bọn họ cũng không phải chuyện to tác gì.

"Có gì đặc biệt đâu sao mọi người lại hiếu kỳ như vậy?" Mã Phi Yến nhún vai kể lại chuyện đó. Đương nhiên nàng không có nói chuyện nàng vì Cung Vô Khuyết hút độc rồi.

Tề thị sợ đến xanh mặt quỳ xuống ôm lấy nàng nức nỡ: "Vì sao lúc đó người không nói cho vi nương biết? Ngươi thật không biết sợ gì cả."

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật không hẹn cùng đồng thanh: "Giờ thì khác rồi, muội muội sợ nhất là Định quốc công đấy." Nàng ở đây vênh váo thế này thôi trước của Cung Vô Khuyết lại chẳng hề dám phản bác gì.

Mã Phi Yến lườm bọn họ xong lại mở miệng nói: "Mẫu thân, người đừng có hỡ chút là khóc lóc có được hay không? Chẳng phải là đã không sao rồi sao? Lúc trước A Ngưu ca có dạy nữ nhi cách tránh rắn nên mới không sợ, lại nói có Cung.. à không, Định quốc công ở đó mà sợ cái gì."

Mã Tuấn Vĩnh khom người ôm Tề thị đứng dậy rồi ra lệnh: "Dù sao các ngươi cũng có lỗi, đến từ đường quỳ đến tối cho ta. Không có sự cho phép không được dùng cơm." Rất muốn phạt bọn họ quỳ vài ngày nhưng nghĩ lại mỗi người sáng sớm đều bận rộn nên phạt một chút thôi.

Ba huynh muội nghe được tha bổng liền dập đầu tạ ơn rồi chạy như bay ra khỏi An Tri hiên đến từ đường Mã gia.

Bên trong từ đường ba huynh muội ngồi trên đệm tròn bằng gấm nâu. Mã Phi Yến ôm lấy hai đầu gối quỳ đến đỏ của mình than thở: "Chỉ không muốn thành thân thôi mà mẫu thân cùng phụ thân có cần phải giận như vậy không?" Cái bụng của nàng đến tối nay mới có thể vui vẻ rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!