Tác giả: Luna Huang
Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió, hôm nay Mã Phi Yến nàng đây đã mười lăm tuổi rồi. Bách Hoa Mộng của nàng cũng đã được mở rộng thêm, vì chủ nhà kế bên rao bán nhà. Thu nhập ngày một nhiều, mỗi tối về phòng nàng đếm bạc thôi cũng mỏi cả mắt.
Sau hôm đại hôn của Mã Viễn Hành, không còn ai đến tìm nàng gây rắc rối nữa. Nghe phong phanh từ hạ nhân trong phủ, Trình thị bị phạt quỳ từ đường một ngày hai đêm xám hối. Nàng ta vì hại nàng mà đem cả danh dự của Mã gia ra đùa. Lý thị và Mã Phi Vũ bị bắt chép hai mươi lần .
Sau khi được tha, Trình thị mang Lý thị và Mã Phi Vũ ra hành hạ một phen. Lý thị thì bức tử nha hoàn thất trách hôm đó, xác cũng được mang ra sau núi chôn. Trạch đấu đúng là một bi kịch.
Sau đại hôn một ngày Tạ thị có đến mang lễ vật tặng nàng rồi ngồi ở An Tri hiên một lúc mới rời đi. Ai mà biết nàng ta có ý tốt gì không. Tốt nhất không nên qua lại tránh rắc rối phát sinh.
Lão thái gia cho người gọi nàng đến thư phòng, bảo nàng giải thích lại vụ án trộm vòng lúc trước. Bất đắc dĩ Mã Phi Yến liền nói:
"Nếu gia gia cảm thấy Phi Yến có thể nhớ đường đến phòng của đường tứ tỷ, có thể đến đó mà chỉ bị một người phát hiện ra thì xem như là Phi Yến lấy vậy."
Dù gì đánh cũng đã đánh rồi, thanh danh của nàng cũng bị hủy rồi, giải thích có gì quan trọng nữa đâu.
"Ngươi chịu ủy khuất rồi." Lão thái gia thở dài: "Vì sao lúc đó ngươi không giải thích rõ ràng?"
"Gia gia cảm thấy sẽ có ai tin Phi Yến?" Nàng cười lạnh hỏi ngược lại. Cả hắn cũng không tin nàng thì bảo nàng giải thích cho người nào nghe?
Không thể trả lời được lão thái gia liền cho nàng trở về viện. Sau chuyện này lão thái gia đối với nàng có phần thương yêu nhiều hơn nhưng người khác trong phủ.
Bẵng đi ít lâu, Trình thị cùng Lý thị đến gặp nàng bồi tội rồi còn tặng rất nhiều lễ vật. Mã Tuấn Trường sau khi bị lão thái gia giáo huấn cũng tìm nói nàng giải quyết hiểu lầm.
Trình thị là đương gia chủ mẫu, Tề thị lại không ở đây nên bảo muốn làm lễ cập kê cho nàng. Đương nhiên nàng sớm dập tắt cái giấc mộng đó của nàng ta rồi. Nàng bảo đợi Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị về nàng mới làm lễ cập kê.
Lão thái thái phản đối bảo rằng không biết khi nào phụ mẫu của nàng mới về. Nhưng nàng kiên quyết nếu họ không về sẽ không làm lễ cập kê. Lý lẽ của bọn họ không bằng nàng thế là bọn họ chết tâm.
Chuyện hôn sự của Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật không thể nhúng tay vào. Đến chuyện lễ cập kê của Mã Phi Yến cũng không được đề cập đến. Trình thị tức anh ách nhảy đành đạch như tôm tươi nhưng không thể làm gì được.
Lão thiên gia hình như cảm thấy nàng chướng mắt hay sao mà cứ luôn làm trái ý nguyện của nàng. Ghét thế nào mà Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị lại thông báo trở về. Nàng không muốn làm lễ cập kê đâu. Nàng chỉ mới mười lăm thôi mà.
Mã phủ ai ai cũng cao hứng có mỗi ba huynh muội ở An Tri hiên là lo lắng đến nỗi sụt hết mấy cân. Mã Phi Yến không thể nào tập trung tinh thần được, đến nỗi pha trà cũng châm nước sôi vào tay. Mã Viễn Duẫn đi đường cũng vấp ngã, đầu đụng vào cây sưng to hết mấy ngày. Mã Viễn Luật còn thê thảm hơn chẳng biết làm gì mà tàn tạ cả người.
Không phải bọn họ không thương nhớ phụ mẫu mà là phụ mẫu về đồng nghĩa với những việc họ sợ sẽ xảy ra. Tỉ như phối hôn sự, tỉ như lễ cập kê, tỉ như nhanh chóng gả nàng đi, tỉ như Bách Hoa Mộng phải xử lý như thế nào. Ôi, nghĩ thôi đã thấy còn đáng sợ hơn cả thiên tai.
Không ngờ chuyện càng đáng sợ thì đến càng nhanh. Ba huynh muội tối qua ngủ không ngon sáng nay liền mang đôi mắt gấu mèo đứng ngồi không yên ở tiền thính chờ đợi. Phải nói cổ của ba ngươi dường như đã dài thêm một đốt tay.
Mã Phi Yến đương nhiên không dám giả bệnh nữa. Hôm nay nàng sinh long hoạt hổ, hai tay đan chặt vào nhau, cắn cắn đi qua đi lại. Mã Viễn Hành nhìn hành động quái dị của ba huynh muội liền cười: "Không cần lo lắng như vậy. Thúc phụ, thẩm mẫu sẽ sớm về đến thôi."
Tạ thị dịu dàng bước đến cầm lấy tay nàng kéo xuống ghế ngồi: "Đường muội muội vừa nghe thúc phụ, thẫm mẫu về liền đến bệnh cũng hết. Có lẽ bệnh của muội muội là do thương nhớ phụ mẫu thôi."
Bình thường chẳng lộ mặt ra tiền thính thế mà hôm nay bước chân lại nhanh nhẹn như vậy, thế là Tạ thị quy kết do nàng nhớ phụ mẫu mà sinh bệnh. Nàng ta đối với Mã Phi Yến còn tốt hơn cả với Mã Phi Vũ nữa.
Mã Phi Yến nặn ra một nụ cười méo mó: "Đường tẩu tẩu đừng trêu muội nữa." Nàng nhìn xuống đôi tay của mình mà ruột gan trong bụng đang cháy to. Thực sự rất sợ câu đầu tiên của Tề thị chính là mang nàng gả đi.
Bên ngoài hạ nhân chạy vào thông báo Mã Tuấn Vĩnh và Tề thị đã xuống xe ngựa đang chuẩn bị tiến vào. Ba huynh muội không hẹn cùng nhìn nhau rồi hóa đá. Phỏng chừng hồn của họ đã lìa khỏi thể xác rồi.
Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị tay trong tay cười tươi bước vào tiền thính dập đầu với lão thái gia, lão thái thái rồi vẫy vẫy tay với nàng: "Bảo bối, không nhận ra phụ thân rồi sao?"
Tề thị khóc sướt mướt ôm lấy Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật. Luôn miệng kể lể rồi tự trách bản thân không sớm tìm hôn phối cho bọn họ. Để đến giờ đây bọn họ đã mười tám hôn sự vẫn chưa đâu vào đâu.
Mã Phi Yến mỉm cười bước đến: "Phụ thân." Nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm a. Tề thị bảo tìm hôn phối cho hai vị huynh trưởng chứ không liên quan gì đến nàng.
Mã Tuấn Vĩnh xoa đầu nàng: "Bảo bối trưởng thành không ít a." Hắn bảo hạ nhân mang lễ vật đến cho nàng.
Hai hạ nhân mang một hộp to bước vào tiền thính. Mã Phi Yến nhảy cẩn lên vui mừng vỗ tay. Nàng đưa tay mở hộp ra, bên trong lại là một cái hộp.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật thay phiên nhau cười khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của Mã Phi Yến. Nàng còn luôn miệng nói chữ "hy vọng" nữa chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!