Chương 13: Đồng lòng

Tác giả: Luna Huang

Sau khi Vũ Văn Dương khải rời đi, Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật bước về viện lại gõ cửa phòng nàng: "Muội muội đã ngủ chưa?"

Mã Phi Yến vẫn giữ tư thế ngồi như vậy ngàn nhạt trả lời: "Muội không có ngủ, hai người vào đi."

Đẩy cửa bước vào thấy Mã Phi Yến ngồi bó gối sau trướng mạn trắng mỏng, tóc nàng xõa dài như thác. Mã Tuấn Duẫn bước đến chậm rãi nói: "Hôm nay muội muội cùng đường ca ca đi dạo vì sao lại về sớm như vậy?" Hắn biết nhất định không phải vì say xe. Nàng cùng phụ mẫu từ xa xôi trở về cũng chẳng thấy nàng bị gì.

Ánh mắt của nàng xuyên qua trướng mạn mỏng nhìn hắn: "Theo lão đại đoán thì vì lý do gì?" Hắn thông minh như vậy không lý nào không biết.

Mã Viễn Luật đóng cửa rồi mang ghế đặt bên giường ngồi xuống: "Muội muội vì sao lúc nãy không đến gặp Vũ Văn Dương Khải?" Hắn sớm biết nàng vừa về liền chạy đến làm sao nàng có thể ngủ nhanh như vậy được. Chưa kể lúc nãy nàng về không hề bước vào tiền thính.

Mã Viễn Duẫn mím môi nhìn muội muội của mình: "Muội cũng đoán ra rồi sao?"

Nàng lắc đầu rồi ngồi thẳng dậy buộc gọn hai bên trướng mạn: "Lúc đầu thì không nhưng khi trở về thì sáng tỏ rồi. Sáng nay bá mẫu đến cố ý nói với phụ thân, mẫu thân rằng muội cùng Vũ Văn Dương Khải không hợp. Ngươi xứng đôi với hắn là đường tứ tỷ. Muội cố ý mang phụ thân rời đi không ngờ đường ca ca đến đưa muội đại dạo. Đường ca ca đưa muội đi chơi bởi vì muốn muội từ hôn nhường cho đường tứ tỷ. Muội không muốn nghe nữa nên viện cớ trở về.

Không ngờ lại phát hiện ra bản thân bị tính kế."

Ba huynh muội trầm mặc ngồi yên bất động không nói lời nào. Mã Viễn Duẫn thật lâu mới mở miệng: "Chỉ có thi đậu khoa cử lần này phụ thân và mẫu thân mới có thể sống yên ở Mã gia."

"Sai rồi." Mã Phi Yến đưa tay khẽ vuốt mai tóc tơ của mình: "Lão đại, lão nhị phải cố gắng thi khoa cử để chúng ta sớm được tách chi. Như vậy không cần gặp bọn họ nữa mới tốt."

Mã Viễn Luật gật gù: "Chúng ta phải cố gắng thôi."

Bọn họ không ai nói đến chuyện hôn sự kia nữa. Ai cũng biết Tề thị đang khóc nháo bên trong phòng nên cũng không dám đến làm phiền nữa.

Mã Viễn Luật hỏi: "Muội muội có muốn học cầm kỳ thi họa không? Huynh bảo phụ thân mời tú nương dạy muội." Nếu nàng học thạo thì đám người kia sẽ không dám mở miệng bảo nàng không xứng với Vũ Văn Dương Khải nữa.

"Muội muốn làm thương gia." Nàng vỗ hai bàn tay lại với nhau, mắt sáng như sao trên trời: "Làm thương gia sẽ mau chóng có bạc mua phủ dọn ra ngoài. Hai người làm quan, muội làm thương gia rất có lợi."

"Không được." Mã Viễn Duẫn lập tức phản đối: "Muội là nữ nhi làm sao có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện được."

"Muội giả nam trang không được sao? Sao các huynh lại cứ xem thường nữ nhân như vậy chứ." Nàng bĩu môi phê phán cái thời đại trọng nam khinh nữ này. Ở hiện đại có biết bao nhiêu nữ nhân thành đạt kia kìa. Bản thân lạc hậu thì thôi đi, còn kéo theo nàng nữa làm gì?

"Không phải xem thường mà là nữ tử xuất đầu lộ diện bên ngoài sẽ không thể gả đi được muội muội có hiểu không?" Mã Viễn Duẫn sợ nàng không hiểu liền mang triết lý cổ đại ra giải thích.

Mã Phi Yến đương nhiên không thèm quan tâm đến. Nàng chỉ nhẹ nhàng buông một câu: "Muội cũng không hề có ý định gả ra ngoài. Ở cùng phụ thân, mẫu thân cả đời cũng tốt mà. Chỉ là..." Nàng gian xảo vừa cười vừa vuốt cằm: "Làm phiền hai vị huynh trưởng đây mỗi ngày phải trông thấy vị muội muội đáng ghét này."

"Lỡ phụ thân biết được thì........" Mã Viễn Luật mím chặt môi nhìn nàng như thể hắn sợ nàng bị Mã Tuấn Vĩnh mang gia pháp ra hầu hạ vậy nên cũng không để tâm đến lời nói châm chọc của nàng.

"Chúng ta không nói phụ thân làm sao mà biết được chứ." Nàng khinh thường tên chết nhát này. Không thử làm sao mà biết được, hắn chỉ toàn suy nghĩ những thứ tiêu cực thôi.

"Muội muốn làm gì?" Mã Viễn Duẫn đồng ý với ý kiến của nàng. Chỉ có tách chi thì mới không cần đối diện với viễn cảnh như thế này thôi.

"Muội a." Mấy đầu ngón tay của nàng khẽ chạm vào nhau rồi lần lượt tách ra rồi lại chạm vào nhau rồi lại tách ra. Môi nàng nhếch cao tạo nên một đường vòng cung tuyệt đẹp: "Trà lâu. Muội muốn mở một quán trà hoa."

Từ nhỏ nàng luôn thích uống trà hoa. Mỗi tách trà nàng đều nhâm nhi rất lâu, rất lâu. Không ngày nào là nàng không uống cả. Nghĩ lại khoảng thời gian đó đúng là rất thoải mái.

"Chúng ta không có nhiều bạc như vậy." Mã Viễn Luật khẽ thở dài: "Mở quá trà phải có mặt bằng, phải chi rất nhiều thứ."

"Hiện muội ra ngoài giúp người ta trước. Tích góp tiền bạc sau này mới mở quán trà được." Nàng chớp chớp đôi mắt phượng đen láy nhìn hai vị huynh trưởng đáng kính.

Bọn họ mím môi gật đầu. Mã Viễn Duẫn đưa ra kế hoạch: "Đầu tiên phải làm cho mọi người tin muội thực sự ở trong phòng thì mới có thể lén chuồn ra ngoài được."

"Hai da, đáng tiếc nhất là sợ bị mẫu thân phát hiện ra. Chứ viện bé như cái mũi của chúng ta làm gì có ai thèm đến chứ." Mã Phi Yến ngã lưng xuống giường than thở.

Sau đó ai về phòng người nấy. Bàn bạc cả buổi trời cũng như chưa nói gì hết vậy đó. Thật là tức chết người.

----------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!