Chương 45: Trúng Gió Xuân

Tác giả: Luna Huang

Dùng bữa xong Cung Vô Khuyết cùng Vũ Văn Dương Khải mới chịu rời đi. Tề thị luôn miệng ca cẩm bảo hiền tế nào nàng ta cũng thích thật khó lựa chọn. Mã Tuấn Vĩnh liên tục thở dài không biết nên làm gì cho đúng, chiếu chỉ tứ hôn cũng đã có còn lựa chọn cái gì nữa a.

Mã Phi Yến kéo hai huynh trưởng vào phòng thẩm vấn một trận. Thì ra sau khi diện kiến hoàng thượng Vũ Văn Dương Khải có bảo muốn đến phủ. Mã Viễn Duẫn biết nàng không muốn gặp nên viện cớ thân thể của nàng không tốt rồi bảo Mã Viễn Luật giúp nói dối.

Lúc hắn xuất cung hồi phủ, Mã Viễn Luật bị phụ thân gọi lại hỏi chuyện. Vũ Văn Dương Khải cũng bị phụ thân của mình cùng đám quan lại giữ lại nên không thể cùng Mã Viễn Duẫn xuất cung. Hắn lại nghĩ Vũ Văn Dương Khải đã bỏ ý định nên không hề nhắc gì đến chuyện này không ngờ tên đó lại không nói tiếng nào mà đến phủ.

"Lão đại không biết dùng lý do nào khác sao?" Mã Phi Yến hằn hộc trách móc. Lý do bệnh hoạn đó đã qua lâu rồi, nếu còn giả bệnh e là Cung Vô Khuyết thực sự bóp mũi nàng đổ thuốc vào miệng mất.

Mã Viễn Duẫn lúng túng phân trần: "Huynh, huynh làm sao mà biết được."

Mã Viễn Luật bên cạnh vỗ vỗ vai an ủi, cấp cho hắn ánh nhìn thông cảm: "Đại ca đi cứu tế vài tháng liền không nắm bắt được tình hình hiện tại rồi, không sao, từ từ sẽ quen thôi." Hắn cũng bị Mã Phi Yến chỉnh vài lần nên giờ đây rất hiểu chuyện.

Mã Viễn Duẫn đảo mắt liên tục nhìn đệ đệ, muội muội của mình. Hắn thật không còn từ nào để nói nữa. Vừa rời đi có bao lâu đâu sao lại thành hắn cái gì cũng không biết vậy.

----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------

Bẵng đi vài hôm, Mã Phi Yến thấy Mã Viễn Duẫn ngồi trong viện nhìn đám hoa tử đinh hương của nàng, chốc lại thở dài, chốc lại mỉm cười cứ y như người bị trầm cảm vậy.

Mấy hôm nay rất khó mới gặp được hắn. Lúc trước mỗi tối hắn đều cùng Mã Viễn Luật đến phòng nàng huyên thuyên đủ điều trên trời giờ lại không như vậy nữa. Mỗi ngày đều đi sớm về khuya, Tề thị thẩm tra lại bảo mới lên chức rất bận rộn.

Mã Phi Yến rón rén bước đến vỗ mạnh lên vai hắn gọi to: "Lão đại."

Mã Viễn Duẫn ôm lấy tim kinh hách đến mức suýt té xuống ghế: "Muội muội a, ta sắp bị muội muội làm cho kinh hồn bạt vía rồi." Lấy lại tinh thần hắn mới mở miệng trách mắng.

"Do huynh mất hồn, muội giúp huynh gọi hồn về đấy." Mã Phi Yến chấp tay sau lưng bước đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

Mã Viễn Duẫn vội mở miệng chối: "Huynh lúc nào mất hồn." Nói xong liền mang tách trà uống cạn đến đáy, tự trấn an để tâm ổn định trở lại.

"Còn chối sao?" Mã Phi Yến cười xấu xa áp mặt mình vào khuôn mặt đỏ bừng của Mã Viễn Duẫn: "Lúc nãy là ai vừa thở dài vừa cười, xem ra vài tháng đi cứu tế có người bị gió xuân thổi trúng rồi."

"Ai... Ai bảo thế?" Mã Viễn Duẫn vẫn còn cứng miệng chối. Đối mặt với muội muội này của mình tâm tư hắn cứ như bị nhìn thấu vậy.

Mã Phi Yến vờ tin tưởng ngồi lại xuống ghế của mình nhúng vai bình thản đáp: "Không có thì thôi, lão đại đâu cần hung dữ với muội như vậy." Nhìn bộ dáng kia nhất định là trúng phải gió xuân rồi.

Trong lòng nàng vừa vui mừng vừa lo sợ. Vui mừng ca ca cuối cùng cũng tìm được người tâm đầu ý hợp. Lo sợ hắn thành thân thì con đường bước vào Cung gia của nàng ngày một gần.

Thấy Mã Phi Yến không tiếp tục truy hỏi Mã Viễn Duẫn lén thở dài một trận: "Huynh có việc phải ra ngoài, muội muội nói với mẫu thân hôm nay huynh không hồi phủ dùng bữa."

Mã Phi Yến gật đầu đáp ứng, nàng cũng không hiếu kỳ mấy chuyện thế này. Khi nào Mã Viễn Duẫn muốn nàng biết thì nhất định sẽ mang chuyện kể ra thôi.

Bốn ngày tiếp theo cũng không thấy hắn, mỗi tối chỉ có Mã Viễn Luật đến tìm nàng chơi thôi. Đến ngày thứ năm nàng muốn xuất muôn đến Bách Hoa Mộng, nằm ở nhà đến mốc meo suốt ngày nghe Tề thị ca cẩm chuyện Mã Viễn Duẫn không về nhà nghe đến phát ngáy.

Tối qua, nàng cố ý bày bừa ra hoa viện sáng này bắt Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ ở trong viện chăm sóc đám tử đinh hương yêu thích của mình. Tuyết Ly lo dọn dẹp phòng ốc không cho đi theo nàng.

Mã Phi Yến đường hoàng xuất phủ rồi lén lút chạy đến Bách Hoa Mộng. Gần đến nơi thì bị Vũ Văn Dương khải bắt gặp.

"Mã tiểu thư." Đột nhiên có ngọn gió bay qua làm rèm trong xe ngựa bay lên. Trong lúc vô tình lại gặp được Mã Phi Yến một mình xuống phố liền mở miệng gọi.

"Ha ha, Vũ Văn nhị công tử thật trùng hợp." Mã Phi Yến lúng túng xoắn hai tay lại với nhau cười giả lả.

Vũ Văn Dương Khải một thân quan phục đầu đội mũ cánh chuồn ngồi trong xe ngựa đưa tay vén rèm điềm đạm nói: "Mã tiểu thư muốn đi đâu, ta có thể tiễn nàng một đoạn."

Mã Phi Yến liên tục lắc cái đầu lúc sáng bị Tề thị ép cài cây tử ngọc trâm, nhanh miệng từ chối: "Không, không cần đâu. Ta chỉ thả bộ dạo phố thôi, không cần làm phiền Vũ Văn nhị công tử." Để hắn đưa đi khác nào bị vạch trần đâu.

"Không phiền." Vũ Văn Dương Khải đâu dễ dàng để nàng từ chối hắn như vậy, khó khăn lắm mới có dịp cùng nàng riêng tư gặp gỡ cơ mà: "Mã tiểu thư không nên từ chối ý tốt của ta."

Nghĩ nghĩ, cũng hắn nói rõ cũng tốt. Dù gì hắn cũng sắp thành hôn rồi, chỉ còn đợi chọn xong ngày liền cử hành đại hôn. Hắn đây bám càng nàng làm gì. Mã Phi Yến đáp ứng leo lên xe ngựa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!