Chương 7: (Vô Đề)

Mọi người trong sân đều tản đi, chỉ còn lại ta đang quét sân, và Dận Hành đang ngồi xổm trước tảng đá mài kiếm.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết mài trên đá.

Đôi mắt hơi đỏ.

Một lúc lâu, mới cứng ngắc mài kiếm từng chút một.

Quét xong mảnh đất cuối cùng, ta chuẩn bị rời đi, lại gặp Tông Như.

Tiểu đồng mặc áo vải thô, chậm rãi đi đến trước mặt Dận Hành, nghiêng đầu nhìn hắn, không nhanh không chậm hỏi, "Tiểu sư huynh, sao huynh lại tự mài kiếm vậy?"

"Trước đây không phải đều là Đại sư tỷ mài kiếm cho huynh sao, ngày ngày không gián đoạn."

Nói xong, cậu ta lấy tay che miệng, ra vẻ ngạc nhiên, "Xin lỗi, ta quên mất, Đại sư tỷ đã c.h.ế. t rồi."

"Sau này, kiếm của tiểu sư huynh chỉ có thể tự mình mài rồi."

"Đúng rồi, tiểu sư huynh có biết gần đây dưới chân núi có một tên ăn mày bị chó hoang cắn c.h.ế. t không? Thật đáng thương, dù sao, không phải đứa trẻ đáng thương nào cũng may mắn như ta và huynh, gặp được Đại sư tỷ."

Nói xong.

Cậu ta cũng không thèm để ý đến phản ứng của Dận Hành, quay người chậm rãi rời đi.

Lưng căng rất thẳng.

Mãi đến khi ra khỏi sân rất xa, mới đưa tay áo lên, hình như lau mặt.

Mà bên kia, Dận Hành nắm chặt thanh kiếm mà ta tặng hắn, vì dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Ta quét hết bụi về phía sau hắn.

Thấp thoáng nghe thấy tiếng nức nở run rẩy của hắn phía trước.

"Đúng vậy, Đại sư tỷ c.h.ế. t rồi."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Không còn..."

"Không ai giúp ta mài kiếm nữa."

15

Sau khi ta chết, Dận Chân bắt đầu cả ngày im lặng.

Nhưng có nô bộc từng nghe Đại sư huynh sau khi say rượu, một mình lẩm bẩm trong sân.

"Rõ ràng là muội sai, ta chỉ muốn muội chuộc tội mà thôi."

"Một thân xác phàm tục mà thôi, dù đền cho nàng ta thì sao?"

"Tại sao lại đến cả hồn bài cũng vỡ? Dận Nhạc, rốt cuộc muội đang ở đâu..."

Mà trước mặt người khác, hắn lại cả ngày ít nói.

Chưa từng nhắc đến Đại sư tỷ nửa chữ trước mặt người khác.

Nhắc đến chuyện riêng, đã có người bắt đầu bất bình, "Khi Đại sư tỷ còn sống đối xử với Đại sư huynh tốt biết bao, không màng tính mạng lên đỉnh núi hái thuốc cho hắn, mọi chuyện đều nghĩ cho hắn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!