Độc lại phát tác rồi.
Cũng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Ta đã giải thích với những người thân thiết nhất này vô số lần, ta chưa từng có ý định hại tiểu sư muội, cái c.h.ế. t của muội ấy cũng không liên quan đến ta.
Ta cũng từng mềm lòng nói về việc mình trúng cổ độc, cầu xin thuốc cho bản thân.
Nhưng không ai tin.
Con người luôn tin tưởng người c.h.ế. t nhất.
Kéo thân thể tàn tạ chậm rãi rời đi, ta thậm chí còn có chút ác ý nghĩ rằng ——
Nếu một ngày ta cũng c.h.ế. t đi.
Bọn họ sẽ như thế nào?
Có phải cũng sẽ bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã đối xử với ta, rồi bừng tỉnh, hối hận không kịp?
Thật sự.
Buồn nôn.
9
Độc tố ăn mòn lục phủ ngũ tạng, cho đến c.h.ế. t mới thôi.
Ta nén cơn đau, thu dọn đồ đạc trong phòng.
Nếu có thể đợi sư phụ trở về, rửa sạch oan khuất cho ta, ta sẽ thu dọn hành lý xuống núi.
Vĩnh viễn không lên ngọn núi này nữa.
Nếu ta không đợi được sư phụ...
Thì coi những thứ này là di vật vậy.
Có bức thư ta tự tay viết cho đại sư huynh, vỏn vẹn vài dòng, chỉ có một ý.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giải trừ hôn ước.
Ta lấy ra ngọc bội trân quý.
Đây là ba năm trước tiểu sư đệ dùng linh thạch tích góp đã lâu, đổi cho ta.
Thiếu niên ngây ngô lúc đó trân trọng đưa ngọc bội cho ta, lời nói khẩn thiết,
"Đại sư tỷ, mạng của Dận Hành là do tỷ cứu, nhất định sẽ dùng cả đời để báo đáp ân cứu mạng của sư tỷ."
Bây giờ nghĩ lại.
Cả đời của Dận Hành, hóa ra chỉ dài có ngần ấy năm.
Ta cầm một hòn đá to bằng nắm tay trên mặt đất, đập từng nhát vào ngọc bội.
Cho đến khi miếng ngọc bích trắng nõn không tì vết xuất hiện từng vết nứt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!