Chương 3: (Vô Đề)

Hắn ném mạnh một thanh kiếm xuống trước mặt ta.

"Biết đây là gì không?"

"Đây là món quà sinh nhật mà tiểu sư muội đã chuẩn bị trước cho ngươi!"

Giọng hắn nghẹn ngào, "Đây là thứ ta tìm thấy trong phòng của tiểu sư muội, muội ấy đã chuẩn bị quà sinh nhật trước cho mọi người, cho đại sư huynh là chiếc áo lụa vàng tự tay dệt, cho ta là chuỗi bồ đề ngày đêm mài giũa, còn có, cho ngươi là thanh Huyền Thiết kiếm."

"Nhưng những món quà này, muội ấy thậm chí còn chưa kịp tặng thì..."

Ta nhìn thân kiếm đen tuyền trên mặt đất, có chút muốn cười.

"Phải không?"

"Vậy tiểu sư muội của ngươi quả là chu đáo, biết rõ ta không dùng được kiếm, còn vì ta mà chế tạo tỉ mỉ."

Khóe miệng cong lên, ta nhịn không được mỉa mai,

"Muội ấy còn có thể dự đoán được ta muốn g.i.ế. c muội ấy, không trốn không tránh, còn chu đáo chuẩn bị quà sinh nhật năm nay cho mọi người."

"Thật là chu đáo."

Hắn nhìn ta đầy thất vọng, cười lạnh liên tục, "Đến giờ phút này, ngươi vẫn không có chút hối cải nào."

"Nhìn thanh Huyền Thiết kiếm này, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?"

Hắn cúi người nhặt kiếm lên, lau chùi cẩn thận, động tác rất nhẹ nhàng.

"Ngươi không xứng với thanh kiếm của tiểu sư muội!"

Ta cúi người nhặt chiếc thùng rỗng trên mặt đất, khẽ cười.

"Hối hận sao? Đúng là hối hận."

"Lúc đầu, ta nên để cho đứa trẻ ăn xin dưới chân núi đó c.h.ế. t đói ngoài đường, bị chó hoang ăn thịt."

Ta xách thùng rỗng xoay người, chậm rãi rời đi.

"Đồ vong ân phụ nghĩa, cứu về cũng là làm điều thừa thãi."

Vệt nước bị vạt áo quẹt phải kéo dài trên đường đi.

Nhưng sau lưng vẫn luôn im ắng không một tiếng động.

7

Cổ độc khuếch tán ngày càng nhanh.

Nếu không được chữa trị, ta sợ là không thể đợi được đến khi sư tôn trở về.

Nhưng đan dược trong tông môn, căn bản không phải là thứ mà một kẻ nô bộc như ta có thể dùng.

Để sống sót, ta quỳ trước điện trưởng lão cầu xin thuốc.

"Cầu xin thuốc?"

Đại trưởng lão cười lạnh, "Ngươi tàn hại đồng môn, tội ác tày trời, có thể giữ lại cho ngươi một mạng đã là khoan hồng, sao còn có gan đến cầu xin thuốc?"

"Còn có sức đến cầu xin thuốc, chính là không có gì đáng ngại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!