Chương 3: (Vô Đề)

Triệu Ký Thành này thật sự là kỳ quái, những vị tiến sĩ nghèo khác nếu có nhà giàu vừa ý muốn làm tiểu tế, còn chẳng kịp vui mừng, hắn lại cứ từ chối hết người này đến người khác.

"Ngay cả con gái của phủ Xương Bình bá cũng bị hắn từ chối, tức đến nỗi lão bá tước mắng hắn là 'Tên tiểu tử không biết nhìn người'."

Cửu phụ lắc đầu quay lưng đi, cười nói: "Loại người này, chí không ở chỗ đó, Trinh nhi, con không thu phục được đâu, vẫn nên ngoan ngoãn tìm một nhà giàu có, chỉ cần chân tâm với con, an ổn sống một đời là tốt lắm rồi."

Nhưng chẳng mấy chốc sẽ không còn những ngày tháng an ổn nữa. 

Ta lo lắng nhìn bóng lưng cửu phụ.

Nếu ta sống lại sớm hai năm, dù chỉ một năm thôi, cũng còn kịp thuyết phục người nhà đề phòng động tĩnh của các phiên vương ở biên cảnh, để cha mẹ sớm bày ra kế sách ứng phó.

Vậy mà chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa, tai họa của kiếp trước sẽ ập đến.

Bình thường ta vốn là người không màng thế sự, giờ lại giả vờ như vô tình nhắc đến chuyện triều chính, mẹ và cửu phụ đều cười, nói ta là do gặp ác mộng nên sợ hãi.

Ta lo lắng đến mức mất ngủ, trong miệng đều nổi đầy mụn nước. 

Chỉ còn cách làm những việc trong khả năng của mình. 

Một mặt viết thư cho cha, dặn dò người nhất định phải đốc thúc quan dân tu sửa thành trì, tích trữ lương thực, chỉnh đốn binh bị.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Một mặt ta thỉnh thoảng lại chạy vào cung, nũng nịu bên cạnh di mẫu, kể cho bà nghe ác mộng của ta đáng sợ đến mức nào, biểu ca Thái tử c.h.ế. t thảm khốc ra sao.

Một hai lần, bọn họ còn coi ta như trẻ con mà dỗ dành qua loa. 

Về sau thấy ta gầy đi một vòng lớn, mắt thâm quầng, ngay cả trong giấc ngủ cũng khóc, lúc này mới có chút coi trọng.

Di mẫu tin Phật, rất coi trọng thuyết nhân quả luân hồi.

Những chuyện mà các phiên vương làm cũng không phải là không có dấu vết. 

Sau khi cẩn thận nghe ta nói, thần sắc bà dần dần trở nên nghiêm trọng, gật đầu nói: "Ta sẽ đi nói với Hoàng thượng."

Ta ủ rũ nằm bò ra lan can hành lang trong cung, ngây ngốc nhìn những con cá vàng đang thong dong bơi lội trong hồ nước.

Con đê dài ngàn dặm, cuối cùng cũng có thể sụp đổ bởi tổ kiến nhỏ bé.

Khó khăn của quốc triều không phải chỉ trong một sớm một chiều, Hoàng thượng đắm chìm trong tửu sắc, việc triều chính đã tích tụ tệ nạn từ lâu.

Chỉ bằng lời ta nói về giấc mộng hư vô mờ mịt, có thể xoay chuyển càn khôn, cứu vãn giang sơn đang chao đảo này sao?

Đột nhiên phía sau có người lên tiếng: "Thiên hạ thái bình trăm năm, cô nương Chương gia quanh năm ở trong khuê phòng, sao biết được giang sơn này đang chao đảo?"

Ta giật mình quay đầu lại.

Dưới gốc cây lê nở hoa trắng muốt không xa phía sau, Viên Tự Quan và Triệu Ký Thành đang đứng đó. Có lẽ vừa từ Đông cung nghe giảng trở về.

Thì ra ta vô thức nói ra những lời trong lòng, bị bọn họ nghe thấy.

Viên Tự Quan liếc nhìn ta một cái, chắp tay với Triệu Ký Thành: "Triệu huynh đừng trách, cô nương nhà người ta nói năng lung tung, chỉ là cố ý làm ra vẻ buồn rầu sầu thảm thôi."

Triệu Ký Thành còn chưa nói gì, ta đã trừng mắt nhìn Viên Tự Quan: "Ngươi thì biết cái gì chứ! Ngươi mặc gấm vóc lụa là, chẳng phân biệt được thóc gạo, chẳng phải vẫn thường làm những bài thơ văn than thở nỗi khổ của dân chúng sao, chẳng lẽ cũng chỉ là giả tạo thôi ư? Chúng ta chả phải giống nhau sao!"

Sắc mặt Viên Tự Quan sa sầm.

Ta đang mang tâm sự nặng nề, không muốn nói nhiều, nhấc váy liền rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!