Rạng Đông cũng không giống như mấy game mà mấy người chơi game ở rất nhiều năm trước kia, một cái né tránh không đúng là có thể đụng vào nhau.
Giống như thao tác của Lục Ly lúc này, ngoại trừ tốc độ di chuyển của bản thân yêu cầu cực cao, còn đặc biệt khảo nghiệm nhãn lực cùng ý thức thao tác của hắn.
Bị một đạo tặc ở khoảng cách gần chém giết, hơn nữa đối phương độ hoàn thành cao đáng sợ, "Tổ ong vò vẽ" không chút hồi hộp ngã xuống.
Ác Ma chi nhãn không phát ra chút tác dụng gì, khiến hắn thuận lợi kích sát Mị ma hi hữu trước tiên, "Tổ ong vò vẽ" thua cực kỳ nghẹn khuất.
Hắn luôn cảm thấy, nếu không phải hôm nay tâm trạng không tốt, súng thật đạn thật chém giết, thắng thua khó mà nói trước được.
Bất quá, tố chất tâm lý hướng đến đều là một PK lớn đặc sắc, Rạng Đông càng đem này cái đặc sắc này phát huy đến cực hạn, trang bị trình độ ưu khuyết ngược lại không quan trọng như vậy.
Lục Ly có thể thắng cuộc đấu này cũng không thể chỉ nói nhờ vận khí, mà chính bằng bản lãnh thật sự.
"Trở lại đánh tiếp!" Ra khỏi đấu trường, "Tổ ong vò vẽ" không phục lắm lại đệ đơn trình xin tiến vào đấu trường.
"Xin lỗi, hôm nay ta quá mệt mỏi, lần sau đi" Lục Ly rất xin lỗi nói.
Vốn hắn cũng không thoải mái như vẻ bề ngoài, xem ra chính mình đối với hắn tạo thành áp lực cũng không nhỏ, trong lòng tổ ong vò vẽ cũng có chút dễ chịu hơn.
Thế nhưng đột nhiên trong lòng lại tức giận lớn hơn.
"Tổ ong vò vẽ" ơi là "Tổ ong vò vẽ", từ lúc nào ngươi lại trở nên hạ lưu đến vậy chứ!
Xác nhận giao dịch tới được một trăm kim tệ, Lục Ly chào Nguyệt Quang cùng "Tổ ong vò vẽ" liền trực tiếp rời khỏi trò chơi, trước khi rời khỏi trò chơi hắn đem mấy trăm kim tệ trong ba lô toàn bộ treo lên kênh giao dịch, trong ba lô chỉ chừa lại mấy chục kim tệ dự bị.
Ngủ một giấc, sáng sớm ngày hôm sau Lục Ly kéo theo muội muội không tình nguyện đi ra ngoài.
"Anh, không cần đi không được sao, thân thể em rất tốt, anh xem em mạnh mẽ như một chú nghé con vậy" Tiểu nha đầu vỗ vỗ cơ ngực nhỏ bé đang thời kỳ dậy thì của mình, ý đồ chứng minh mình khỏe mạnh.
Anh em Lục Ly từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên làm kiểm tra sức khoẻ, trước kia bọn họ căn bản không có "Tiền nhàn rỗi" này.
Lục Hân vô cùng khẩn trương, loại cảm giác này giống như bị anh trai cô mang đi bán vậy.
Một khắc trùng sinh từ mấy tuần trước, Lục Ly vì ngày hôm nay mà cố gắng, sao có thể nói không đi thì không đi được, vì chăm sóc cho sức khỏe của em gái, hắn xa xỉ một phen, gọi một chiếc taxi, chứ không có đi cùng mấy người gọi là thành phần lao động tri thức cùng đám công nhân chen trên xe buýt.
Từ khi kinh tế phát triển cho tới hôm nay, xe buýt không chỉ không có biến mất ngược lại càng ngày càng phát triển, trong hai trăm năm qua, chính phủ khoá trước đều đả kích việc sử dụng xe riêng, đề xướng đi xe màu xanh (ít gây ô nhiễm đó). Chỉ cần không ô nhiễm nhưng xe điện từ trường hay xe con đều từ không thông dụng hóa, nhìn tình huống này chính sách sẽ vẫn tiếp tục duy trì.
Xe taxi tính phí rất cao, đến trung tâm thành phố khám bệnh tối thiểu cũng mất sáu bảy trăm đồng.
Dựa vào trong lòng anh trai, nghĩ đến chính mình đang ngồi trên một phương tiện giao thông sang quý, mặt Lục Hân nhăn thành một đống, ngay cả khẩn trương đi khám bệnh lúc nãy cũng không còn.
Lục Ly nhỏ giọng kể cho em gái hắn vài chuyện phát sinh bên trong trò chơi.
Trong lòng hắn càng khẩn trương hơn so với Lục Hân, ôm tiểu nha đầu trong lòng, lo sợ lại mất đi cô.
"Anh à, em nhớ lão Ốc, hôm trước em ngủ mơ chúng ta chuyển về lão Ốc, còn thấy Triệu bá Triệu thẩm, bọn họ trả lại kẹo cho em, đáng tiếc chưa ăn đã tỉnh rồi" Tiểu cô nương thì thầm nói.
Tuy rằng cũ nát, mặc dù có rất nhiều hồi ức không tốt, thế nhưng dù sao đó cũng là nơi cô lớn lên.
"Chúng ta sẽ không chuyển về" Lục Ly sửng sốt một chút, cằm vuốt cạ trên đỉnh đầu em gái, trong giọng nói tràn đầy kiên quyết.
Trầm mặc một lát, Lục Hân rầu rĩ nói: "Vậy, anh phải kiếm thật nhiều tiền, chúng ta phải mua một phòng ở có được không? Không liên quan đến lão Ốc."
"Vì sao muốn chuyển ra ngoài, các nàng Hoán Hoán đối với em không phải rất tốt sao?" Lục Ly hoang mang hỏi, chẳng lẽ có chuyện gì hắn không biết, ba nữ chủ nhà sau lưng khi dễ một cô bé yếu đuối sao.
"Dù có tốt cũng không phải nhà chúng ta" Lục Hân bĩu môi.
"Được, đợi anh kiếm đủ tiền, sẽ mua một căn phòng lớn cho Hân Hân, bên trong chất đầy kẹo mà Hân Hân thích ăn." Lục Ly sủng nịch cười cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!