"Âu tổng, chính là nơi này! Ngài vào xem Âu thiếu gia nhé, tôi xin phép đi trước." Bác sĩ đi ở phía trước Âu Hình Thiên, trên cả đoạn đường đều cảm giác sau lưng bị vô vàn lưỡi dao lạnh băng áp lên, sợ hãi không dám quay đầu lại thẳng tới khi đứng trước cửa phòng Âu Lăng Dật, sắc mặc rút cuộc mới giãn ra, tựa hồ được cứu thoát, rất nhanh chỉ điểm cho Âu Hình Thiến rồi biến mất tăm.
Âu Hình Thiên thẳng người nghiêm trang dừng ở bên ngoài chần chờ trong chốc lát, lẳng lặng nghe động tĩnh.
Hắn đã từng xuyên qua biết bao nhiêu là mưa bom bão đạn, nào còn có sự tình gì mà hắn chưa trải qua? Cho nên hắn thực hiểu rõ cảm giác lệch xương vai ra sao, nắn lại khung xương càng không thể thoải mái, huống hồ Tiểu Dật còn được chuẩn đoán là rạn xương.
Trong lòng hắn sợ hãi, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, tưởng tượng dáng vẻ bé con lệ rơi đầy mặt, đau đớn giãy dụa, dù chỉ là nghĩ nhưng trái tim hắn đau đớn khôn nguôi, đau hơn cả vết thương xác thịt. Thế mà giờ phút này, bên trong rất im ắng, một chút tiếng động cũng không có.
Âu Hình Thiên cả kinh, không chút do dự đẩy cửa. Đập vào mắt hắn là thân hình em trai đang đứng thẳng dựa tường, hắn thở phào nhẹ nhõm, người còn ở đây là tốt rồi.
Sở dĩ Âu Hình Thiên vừa nãy sốt ruột là vì nhớ tới em trai cũng đối với Tiểu Dật mong ước trở thành cha nó, sẵn cơ hội này liền thả câu, vụng trộm đem Tiểu Dật dấu đi mất. Chuyện như thế đã xảy ra một lần, Âu Hình Thiên không phát hoảng cũng không được.
"Xì – xem anh thất thố chưa kìa. Làm sao? Lo lắng em định lợi dụng thời cơ bắt cóc Tiểu Dật? Thú thật, em cũng có suy nghĩ đó nhưng đáng tiếc trên người Tiểu Dật còn thương tích, phải chữa trị, không thì anh sớm mất con rồi!" Thấy anh trai hớt ha hớt hải chạy tới, nhìn thấy mình liền hiện lên vẻ mặt trút được gánh nặng, Âu Hình Thiến thông minh biết Âu Hình Thiên lo sợ chuyện gì, lạnh giọng trào phúng.
Vốn tính tình Âu Hình Thiến ít khi để lộ sự tức giận, nhưng tại thời điểm Tiểu Dật được bác sĩ kiểm tra vết thương, nói ra tình trạng không mấy khả quan, lửa giận theo đó bùng lên, hận không thể đi tìm anh trai kí đầu hắn một trận. Có người cha nào lại ngược đãi chính con của mình như vậy không?
"Âu Hình Thiến, đừng tự tiện lôi việc này ra mà đùa giỡn. Dật nhi là con trai anh, em muốn mang nó đi? Thử xem!" Âu Hình Thiên gương mặt nghiêm nghị, trong lời nói hoàn toàn mang một cỗ lực uy hiếp nặng nề. Chẳng qua lời em trai nói không phải là sai, trái tim hắn đình trệ vài giây, chỉ có thể dựa vào vẻ lãnh ý che dấu nội tâm rối bời.
-
--Đọc FULL tại ---
"Đủ rồi, muốn cãi nhau thì mời hai vị tìm chỗ khác! Bệnh nhân hiện tại còn phải nghỉ ngơi!" Sau rèm cửa, giọng nói của bác sĩ truyền đến đầy cảnh cáo.
Cặp anh em á khẩu, ngượng ngùng im miệng, cùng lúc nhìn về phía rèm cửa.
"Anh muốn nhìn thì vào nhìn đi. Tiểu Dật quá kiên cường, quá cứng rắn, không cần em ở bên cạnh, em – em cũng không nỡ nhìn." Âu Hình Thiến liếc Âu Hình Thiên muốn mòn cả con ngươi, tốt bụng nhắc nhở.
Nói xong, Âu Hình Thiến tức khắc hồi tưởng lại vết thương bị che khuất sau tấm màn trắng kia, cùng bộ dáng đau đớn, thần sắc hắn ta không tiếp tục lạnh nhạt nữa đã chuyển qua sợ hãi.
Âu Hình Thiên không biết tình hình hiện tại của Tiểu Dật như thế nào, nhưng khi nhìn vào vẻ mặt em trai, hắn liền hiểu. Nếu đi vào, dẫu rằng lòng hắn đau đớn, khó chịu, nhưng hắn vẫn gật đầu, kiên định kéo tấm màn trắng. Không tận mắt thấy vết thương do chính mình tạo ra, thì làm sao về sau hắn đủ tự tin đứng trước mặt Tiểu Dật xưng một tiếng "Cha"?
Âu Lăng Dật cúi đầu, nghiêng người ngồi xếp bằng ở trên giường, một người đàn ông đã quá sáu mươi yên lặng đứng xem ảnh chụp X
-quang của y, sau đó chuẩn bị dụng cụ gồm thạch cao để bó bột cho Âu Lăng Dật.
Âu Hình Thiên chậm rãi đến gần, cả hai người trong phòng đều không chú ý đến động tác hắn, hắn lặng lẽ tiến gần phía lưng con trai, xem xét thương thế.
Theo sau lưng nhìn lại, không còn từ nào diễn tả ngoài kinh khủng. Vai trái Âu Lăng Dật xuất hiện một mảng da thịt tím đen, không rõ đâu là da đâu là thịt lẫn lộn vào nhau, cộng thêm làn da vốn trắng nõn của Tiểu Dật càng làm nổi bật vết thương đó, quá ghê người.
Âu Hình Thiên thấy thế, cau mày, hô hấp ngừng lại. Vết thương như vậy, đừng nói là muốn bó bột, cho dù chỉ hơi đụng chạm chút đều sẽ rất đau!
-
--Đọc FULL tại ---
"Tại sao không đợi thương thế đỡ hơi một chút rồi hãy bó bột? Nếu bây giờ bó thạch cao ngay sẽ rất đau!" Bước nhanh đi đến phía trước, Âu Hình Thiên cầm cánh tay bác sĩ, ngăn cản gã chuẩn bị động tác kế tiếp.
"Hiện tại bó xương tuy rằng đau, nhưng là nắn xương thẳng lại kịp lúc giúp cánh tay Âu tiểu thiếu gia sau này hoạt động linh hoạt, không bị ảnh hưởng quá nhiều, còn nếu chờ đợi cho miệng vết thương khép lại hoàn toàn thì lúc đó xương cốt khó mà nắn được nữa, dù cho có phẫu thuật cũng không thể trở lại như bình thường!" Bác sĩ nghiêm túc nhìn động tác Âu Hình Thiên đang can thiệp vào việc của mình.
"Ảnh hưởng độ linh hoạt thì liên quan gì?! Tôi không muốn con tôi bị thứ này tra tấn đau đớn. Ngay bây giờ không được bó bột!" Âu Hình Thiên nhíu mày, lạnh giọng quyết đoán ra lệnh.
Hắn nhìn sang tiểu nhi tử trước sau vẫn không ngẩng đầu, biểu tình không thấy rõ, rõ ràng đau đớn như thế nhưng một chữ cũng chưa từng hét, trong lòng vô cùng lo lắng, định đi lên vỗ về, an ủi y, lại không dám, chỉ có thể ngăn cản bác sĩ.
"Người không liên quan mới là cha. Tôi muốn điều trị ngay bây giờ!" Gương mặt y rũ xuống, đắm chìm ở trong vô vàn suy nghĩ của bản thân thì bỗng loáng thoáng nghe thấy thanh âm Âu Hình Thiên nói không bó bột, đột nhiên ngẩng đầu lạnh nhạt cất giọng.
"Dật nhi, con cảm thấy sao rồi?" Tiểu nhi tử cuối cùng cũng chịu ngước lên, liếc nhìn mình một cái, Âu Hình Thiên tâm tình kích động, vội vàng tiến vài bước, đứng cạnh người y, nâng tay xoa đầu hắn, mân mê những sợi tóc nhuyễn hoặc.
Lúc trước, mỗi lần Âu Hình Thiên đụng đến, chúng nó luôn mềm mại, ánh lên sắc bạc bóng mượt, giờ đây tuy đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, dính liền vào nhau nhưng chúng dán lên gương mặt tái nhợt tinh xảo thiếu niên, lại trở nên cực kỳ xinh đẹp, vẻ đẹp này chính là sự yếu ớt thuần khiết, tựa tinh linh bé nhỏ mặc người khi dễ, Âu Hình Thiên trái tim phát run từng đợt, thật đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!