Một màn náo loạn phát sinh ở nhà ăn, rất nhanh liền lan truyền khắp trường học. Âu Lăng Dật đi ở trên đường, cảm giác rõ ràng mọi người nhìn mình bằng ánh mắt đánh giá.
Lúc trước chỉ là tò mò, nhưng hiện tạ, có người sùng bái, có nhân châm biếm, có người khinh bỉ, không có trường hợp ngoại lệ… Tóm lại một câu, chưa đi học quá ba ngày đã trở nên nổi tiếng.
Bản thân bị nhòm ngó từng phút từng giây, không ngừng phải chịu đựng những dòng thần lực khác nhau đổ xô lên người, điều này khiến sự yên bình ngày thường đều trở nên xáo trộn hoàn toàn, Âu Lăng Dật lần đầu tiên cảm giác phiền não.
Tiết học cuối cùng của ngày hôm nay rốt cụôc chấm dứt, tiếng chuông vang lên, y lập tức đứng dậy, hành động rất nhanh thu thập đồ đạc bỏ vào cặp, gương mặt tinh xảo ảm đạm, bước nhanh ra khỏi cửa lớp. Những thần thức đè nén tiếp tục tuôn trào chen chúc, nháo y đến đau đầu.
"Tiểu Dật, ở chỗ này!" Âu Lăng Sương tới đón em trai, xa xa thấy sắc mặt y khó coi, vội vàng chạy sang, bước vài bước ôm cánh tay Âu Lăng Dật.
"Sao sắc mặt khó coi như vậy, hay không thoải mái chỗ nào?" Lo lắng nhìn thiếu niên ngoan ngoãn dừng lại an tĩnh để cô kiểm tra, tay Âu Lăng Sương cẩn thận sờ trán y xem thử nhiệt độ.
"Cám ơn chị quan tâm, em không sao." Khóe miệng ấm áp dương lên, Âu Lăng Dật nắm lại Âu Lăng Sương an ủi.
"Tiểu Dật, Lăng Sương, hai người chờ chút! Chuyện lúc trưa, thực sự có lỗi! Bạn bè tôi tuy hơi quá đáng nhưng là do bọn họ không biết chuyện cụ thể, hai người cũng đừng nên so đo với họ!" Âu Thiên Bảo vẻ mặt hối lỗi, mỉm cười, bước chậm qua chỗ Âu Lăng Sương đang đứng.
"Ừ, bọn tôi hiểu mà." ánh mắt Âu Lăng Sương tối sầm lại, không chút để ý đối với gã gật đầu.
Vốn đã khó chịu, thấy Âu Thiên Bảo giả dối tươi cười không hề có thành ý giải thích, Âu Lăng Dật tâm tình càng thêm âm trầm, lười cùng gã diễn trò, lạnh như băng trả lời: "Bọn họ không biết nhưng cậu thì hẳn biết rõ. Thành tâm xin lỗi may ra tôi còn chấp nhận, còn hư tình giả ý thì miễn đi!"
Hạ thấp chính mình để đi xin lỗi Âu Lăng Dật và Âu Lăng Sương coi như đã cho y mặt mũi, vậy mà y không những chấp nhận, thậm chí không chút khách khí ám chỉ gã là hư tình giả ý, Âu Thiên Bảo quay đầu nhìn Âu Lăng Dật bóng dáng tiêu sái rời đi, hung hăng dư thừa: "Âu Lăng Dật mày có ý gì? Mày đang ám chỉ tao lúc trưa sai người gây khó dễ cho mày? Tao diễn trò?"
Âu Lăng Dật cước chân vẫn bình thản, đầu không thèm quay lại, thanh âm lạnh nhạt, hàm ý không kiên nhẫn: "Lời này chính anh tự nói!"
Âu Lăng Sương liếc mắt một cái, phát hiện Âu Thiên Bảo sắc mặt âm ngoan, cau mày, lo lắng đuổi kịp Tiểu Dật.
Khung cảnh hai người ung dung dắt tay nhau lọt vào mắt gã, bỏ xa Âu Thiên Bảo một đoạn, gã lạnh lẽo cười, siết chặt quai cặp, thu hồi ác ý trở về bộ dáng nhu hòa như trước, chậm rãi theo sau.
Khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy? Quả nhiên cùng một ruột với Âu gia! Diễn đến thuần thục hơn cả ảnh đế thế kia, y cũng chịu.
Âu Thiên Bảo chẳng mấy chốc đã cạnh bên, Âu Lăng Dật cố ý thả ra thần thức bao quanh toàn thân gã, chỉ còn lại thâm trầm bình tĩnh, bao âm hiểm và khí tức muốn bùng nổ ban nãy đều biến mất sạch sẽ, nội tâm Âu Lăng Dật không khỏi kinh ngạc.
Ba người cực kỳ hài hòa bước ra cổng trường, xe Âu gia chờ sẵn từ lâu, đứng cạnh chiếc xe xa hoa là một thân ảnh tuyệt mĩ, trên người khoác áo Bugatti thanh lịch nhưng vẫn tôn lên khí tức cao quý.
Âu Hình Thiên dựa cánh cửa xe có kiểu dáng thể thao, hai tay khoanh ngực, thỉnh thoảng hướng cổng trường nhìn sang. Diện mạo hắn khốc soái, gương mặt cực kì diễm lệ, thần thái đậm chất nam nhân cứng cỏi, quật cường, anh tuấn nhưng lại lộ ra nét tà mị, hơn nữa dáng người cân xứng tỉ lệ không khác gì người mẫu đủ để cho ánh mắt nữ nhân đổ dồn, không đỏ mặt thì hét chói tai.
Âu Hình Thiên nghiễm nhiên biến thành tiêu điểm bị mọi người chú ý. Nam nhân cường đại như vậy, sáng lóa như vậy rốt cuộc là đang đợi ai?
"Papa!" Nhìn thấy Âu Hình Thiên, hai mắt Âu Thiên Bảo sáng lên, vội vàng chạy tới bên hắn, ôm lấy cánh tay, vẻ mặt vui sướng: "Papa tới đón con sao?"
"Ừ, hôm nay thân thể con thế nào" Đỡ lấy con trai nhào vào lòng mình, bước chân nhanh nhẹn tiến tới, ánh mắt hơi dừng lại Âu Lăng Dật đằng sau.
"Tốt lắm ạ!" Âu Thiên Bảo hoàn toàn quên mất xung quanh còn người khác, tim rạo rực đập mạnh, trong mắt gã chỉ toàn là hình ảnh của Âu Hình Thiên.
Cảm giác được một luồng thần thức nóng bỏng truyền đến từ trên người Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật đau đầu khó hiểu: Cảm xúc dao động của tên nhóc này rất dồi dào! Rất mãnh liệt! Trước kia, Âu Thiên Bảo chưa từng như vậy. Thật kỳ quái! Xem ra Âu Thiên Bảo đối với Âu Hình Thiên cảm tình quả nhiên tốt lắm!
"Đừng nhìn nữa, chúng ta lên xe đi!" Âu Lăng Sương gọi Âu Lăng Dật, thấy y đứng im, cau mày, nhìn chằm chằm cha con hai người tình cảm thắm thiết, cô bất giác một mảnh thương tâm, lo lắng cho Tiểu Dật, tiến lên kéo nhẹ vạt áo y, nhỏ giọng đề nghị.
Âu Lăng Dật hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, đem suy nghĩ hoang mang vừa rồi gạt bỏ, nhu thuận cùng Âu Lăng Sương nhu thuận ngồi vào xe.
Sau khi quan tâm, hỏi han Âu Thiên Bảo xong, Âu Hình Thiên liền quay đầu phát hiện thân ảnh vừa mới đứng đó lúc nãy đã biến mất. Trong lòng lập tức nổi bão, lo lắng tuần tra một vòng, gặp đứa nhỏ kia lẳng lặng ngồi chờ trong xe, tâm tình buông lỏng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thiên Bảo và Lăng Sương về Âu gia trước. Ta mang Tiểu Dật đi mua chút quần áo." Ôm Âu Thiên Bảo đưa lên xe, Âu Hình Thiên ghé đầu, ôn nhu dặn.
"Papa, con cũng muốn đi!", "Không cần, con không cần!" hai câu trả lời bất đồng nhưng lại đồng thanh truyền đến, Âu Lăng Dật và Âu Thiên Bảo kinh ngạc liếc nhau.
Lại bị đứa nhỏ cự tuyệt! Âu Hình Thiên đau đầu suy nghĩ, thái độ kiên quyết mở miệng: "Thiên Bảo, Lăng Sương trở về trước! Âu Lăng Dật, con theo ta xuống xe! Ta sẽ không nói thêm lần thứ hai!"
Hai đứa con mình sinh ra, rốt cuộc là sao vậy? Thiên Bảo thì đặc biệt thích kề cận với mình, Dật nhi thì chỉ cần thấy mình là né như tránh tà! Âu Hình Thiên âm thầm than thất bại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!